Khởi đầu năm 2015
với điểm chấm phá hiếm hoi của phong trào rận chủ Việt được biết đến với “chiến
dịch” Vận động nhân quyền, tự do, dân chủ cho Việt Nam năm 2015 cùng khẩu hiệu
“We are one” (chúng ta là một). Gọi là "chiến dịch" như lời tuyên bố
vận động phát đi từ trang Dân Làm Báo, Vũ Đông Hà và đội quân Mạng lưới blogger
Việt Nam đặt nhiều kỳ vọng vào chiêu bài này nhằm vực dậy phong trào rận chủ
trong nước vốn rệu rã và phân tán trong thời gian qua. Nhìn vào khẩu hiệu “We
are one” chúng ta phần nào thấy được phong trào rận chủ Việt đang muốn đoàn kết
tất cả các thành phần với mục tiêu dùng nhân quyền làm công cụ chung đi kiếm
một chút bố thí “tài chính” từ các thế lực thù địch bên ngoài. Vì vậy, ngay từ
ban đầu quyết tâm của chiến dịch đã được đẩy lên rất cao.
Nhìn tổng thể, chiến dịch “We
are one” này với các bước đi lẻ tẻ được trộn hổ lốn vào để mỗi nhóm có thể tự
xào nấu cho mình theo cách thức mình thích, như: kêu gọi mọi người ký tên vận động
vì nhân quyền; mỗi nhóm chọn một gương mặt “tù nhân lương tâm” để đấu tranh rồi
thắp nến, tuyệt thực toàn cầu để ủng hộ các tù nhân lương tâm; gặp gỡ chính giới
các nước đề nghị nêu cao yếu tố nhân quyền khi giao thương - hợp tác với chính
phủ Việt Nam, trên cơ sở đó kêu gọi, kích động người dân trong và ngoài nước xuống
đường biểu tình đòi tự do dân chủ cho Việt Nam… Tất cả đã thể hiện rõ bản chất
của việc dùng chiêu bài “dân chủ, nhân quyền” nhằm chống Việt Nam.
Màn kịch đầu tiên
là phát ra thư kêu gọi ký tên gửi Hội đồng nhân quyền LHQ với mấy chục tổ chức
và hơn 100 cá nhân ký tên khởi xướng, mục tiêu sưu tầm đủ 100.000 chữ ký bằng
cách đăng nhập vào trang web www.nhanquyen2015.net. Khi đã đủ 100.000 chữ ký, những
người đứng đầu phong trào này kêu gọi những người đã ký ủng hộ, rời bỏ bàn
phím, xuống đường biểu tình đòi tự do, dân chủ cho Việt Nam! Thùng rỗng kêu to,
thực ra, tên hội thì nhiều nhưng hội viên thì cũng chỉ có một số người đó. Việt
Tân cũng mạnh với các dàn diễn viên, MC trẻ đẹp đi khắp Mỹ, Úc, Âu để vận động
từ cụ già cho tới em trẻ đa chủng tộc cũng ký tên cho …nền dân chủ Việt. Ấy vậy,
màn kịch công phu này đã thất bại hoàn toàn với chỉ lèo tèo hơn 3 chục ngàn chữ
ký. Với cách thức ký tên giản đơn với một email có thể tạo ra một chữ ký thì
không ai tin được bao nhiêu % chữ ký đó là thật, bao nhiêu % là ảo do một bàn
tay với một bàn phím có thể làm ra cả trăm, ngàn email ảo nhằm gỡ gạc một chút
cho danh dự của cái gọi là “We are one” không bị phá sản.
(Xem bài phơi bày
trò ký tên ảo này : LOA PHƯỜNG : Trò hề ký tên ủng hộ Chiến dịch Nhân quyền)
Sau thất bại đầu
tiên, màn kịch tiếp theo được “We are one” đưa ra với tiêu đề: tuyệt thực toàn
cầu để ủng hộ tù nhân lương tâm. Chúng sản xuất ra hàng chục page hô hào Tổng
tuyệt thực các nơi thế giới, sau cùng chốt được 15 nước tham gia, nhưng kết lại
hình ảnh biểu dương của cờ vàng hải ngoại thật lèo tèo, rặt toàn các nhúm Việt
tân trình diễn tranh ảnh (Xem tại link https://www.facebook.com/tongtuyetthuc1?fref=ts
)
Trong nước nghe
thảm không kém gì khi hô hào, mời gọi người đăng ký tuyệt thực từ ngày 3/7 mà
hơn 3 tuần sau đem ra trình diễn vẫn là các gương mặt quá đỗi thân quen với các
thương hiệu từng tạo dựng như biểu tình viên, người bảo vệ nhân quyền, dân oan
viên… “lê la hết chiếu nọ tới chiếu kia”. Người được giao làm đầu mối tổ chức,
điều phối dàn tuyệt thực ở Hà Nội là fb Dao Thu than thở vì sự cô đơn và dưng
dưng của đồng bọn và xã hội với “lý tưởng tranh đấu” của cô (https://www.facebook.com/DonghanhvoiNoU/photos/a.1385156688371743.1073741827.1385154778371934/1514592785428132/?type=1&theater).
Bình luận về diễn
biến sau một ngày tuyệt thực, Nguyễn Chí Đức chán nản khi đến điểm hẹn ở cổng
công viên Bách Thảo từ sáng sớm đến trưa mà tịnh không có bóng người. Lẻ tẻ các
các nhóm đăng ảnh, hóa ra họ thay vì chọn “tuyệt thực tại gia” như trước đây
thì “chọn bạn” rồi kéo đến vùng hoang sơ, vắng vẻ xa tít ngoại thành Hà Nội để “tuyệt
thực” và vui vẻ với ba lô căng đầy đồ không khác gì chuyến picnic, dã ngoại.
Về cách thức tuyệt
thực thì facebook Hoàng Lê Vũ cho biết: “các zận tổ
chức "tuyệt thực" không khác gì Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực trong tù
(kiên quyết không ăn khẩu phần ăn hàng ngày của phạm nhân, nhưng vẫn ăn những
thứ gia đình tắc tế như bánh kẹo, sữa...) hoặc như Trương Minh Tam "tuyệt
thực" trong trại giam (chỉ bỏ ăn ngày thứ hai trong tuần còn các ngày khác
vẫn xơi căng rốn)... Còn các zận rủ nhau trước khi đi "tuyệt thực"
hãy cùng nhau ăn thật nhiều, thật no và ăn những thứ no lâu như trứng vịt lộn,
xôi... để có sức chịu đựng đến tối về nhà lại ăn, sáng ngày 26/7 lại tiếp tục
như vậy. Xin thưa, nếu "tuyệt thực" như các zận thì tôi có thể
"tuyệt thực" cả đời mà vẫn....sống khoẻ. Quy mô cuộc "tuyệt
thực" thì thể hiện rõ thực "hùng hậu" của lực lượng dân chủ
trong nước hiện nay, chỉ có một vài nhóm nhỏ vài ba người, quá lắm cũng được
hơn chục người tham gia và đều ở các địa điểm cách xa trung tâm, thậm chí có
người "tuyệt thực tại gia" chụp ảnh tung lên mạng....”.
Đồng thời, bình luận về lý do và động cơ của
những kẻ tham gia tuyệt thực quen nhẵn mặt này, facebook trên cũng cho rằng: “Thế thì các zận kêu gọi và hưởng ứng cuộc "Tổng tuyệt
thực toàn cầu" do bọn phản động lưu vong khởi xướng nhằm mục đích gì ? Xin
thưa, sau các sự kiện chính trị nhạy cảm mà các zận lợi dụng kêu gọi tụ tập
đông người biểu tình, tuần hành gây rối trật tự trên địa bàn thành phố và bị
các lực lượng chức năng ngăn chặn, xử lý, trong đó sự kiện phản đối chính quyền
thay thế cây xanh là sự kiện cuối cùng và đã cách đây hàng tháng rồi không tổ
chức được hoạt động gì để báo công với các tổ chức phản động lưu vong bên
ngoài. Chẳng lẽ suốt ngày bám đuôi, mua bán, nấu nướng, cung cấp đồ ăn, nước
uống phục vụ các bà khiếu kiện ở các địa phương về Hà Nội hơn cả phục vụ cha mẹ
mình, vừa mệt người, vừa tốn tiền. Đành rằng các zận có "lao tâm khổ
tứ" như vậy thì số người khiếu kiện mới tham gia và nhiệt tình quấy rối
trong các hoạt động do các zận tổ chức (việc này các zận chẳng dại gì làm, nhỡ
bị bắt, đi tù thì toi à, chỉ đứng sau giật dây thôi). Do đó để có tiền ăn chơi,
duy trì các hoạt động buộc các zận phải nghĩ, tổ chức các hình thức hoạt động,
trong đó hưởng ứng lời kêu gọi của bọn phản động lưu vong tổ chức cuộc
"Tổng tuyệt thực" để ghi hình, chụp ảnh tung lên các trang mạng cho
các thày bên ngoài biết ở trong nước vẫn còn tồn tại nhiều zận, hoạt động rất
"hiệu quả" liệu mà trả công cho xứng đáng; nếu các zận không hoạt
động thì lấy gì đổ vào mồm ? Thông qua hình ảnh cuộc "Tổng tuyệt
thực" sáng nay thì thấy lực lượng dâm chủ ngày càng chia rẽ, nhiều người
có tư tưởng dân chủ thật sự cũng đã nản, không còn nhiệt huyết như trước vì
những người như họ thì ít, những người tham gia vì mục đích "đục nước béo
cò", "kiếm trác" thì nhiều....” (Xem link https://www.facebook.com/hoang.levu.908/posts/455360597975581
).
Chế giễu đám zân
chủ học đòi các nhà đấu tranh cách mạng Việt Nam từng tuyệt thực trong tù bày
tỏ ý chí đấu tranh “trong bối cảnh bị tra khảo gay
gắt, bị giam trong hầm tối của nhà tù thực dân”, blog Giai điệu tổ quốc
tôi bình phẩm:
“Sau nhiều lần đấu tranh thất bại, các Rận Chủ cũng bắt chước các
nhà hoạt động Cách mạng thời đầu thế kỷ 20, cũng tuyệt thực. Nhưng lần này
không phải tuyệt thực trong tù, cũng không phải bị ép cung tra khảo, mà tuyệt
thực trong phòng máy lạnh, có các em gái vỗ về chăm sóc (có tên gọi là Tuyệt
thực tại gia). Ngoài ra không thấy có đấu tranh tâm lý gì, ai cũng hồ hởi chụp
anh khoe tuyệt thực như chiến công mà không thấy bất cứ bằng chứng nào cho thấy
họ đã tuyệt thực.
Hơn nữa, tuyệt thực không làm nên nhà đấu tranh. Tuyệt thực bây
giờ còn là phương pháp để thanh lọc cơ thể sau nhiều ngày thịt cá. Nên tuyệt
thực không có gì ghê gớm. Muốn tuyệt thực có ý nghĩa, người tuyệt thực phải
biết mình đang tuyệt thực về điều gì, và tuyệt thực có hiệu quả hay không. Nếu
tuyệt thực, hãy tuyệt thực một cách công khai, ở nơi công cộng ai cũng nhìn
được. Chứ như các ông các bà Rận, tuyệt thực ở nhà riêng, mùi thức ăn thơm
lừng, ai dám nói chắc họ có nhịn đói thật không, hay là ăn uống phè phỡ rồi
chụp ảnh truyền thông.
Khi các Rận chủ chọn con đường tuyệt thực này, ta có thể thấy họ
đã không còn nghĩ ra được chiêu bài gì mới trong các hoạt động đấu tranh nữa.
Họ bắt đầu chuyển sang bắt chước chính những người mà họ vẫn mạt sát, đó là các
nhà đấu tranh Cộng Sản. Những lời kêu gọi tuyệt thực chỉ mang ý nghĩa câu view
rẻ tiền ở thời nay, tôn vinh chủ nghĩa anh hùng cá nhân, bắt chước như thằng hề
theo những nhà đấu tranh thật sự.
Không cần phải tuyệt thực đâu, các vị chỉ cần sống ở Châu Phi,
chết đói ở vệ đường như dân lang thang đường phố Hoa Kỳ, đối mặt với kẻ cướp ở
các quốc gia hồi giáo, các vị sẽ thấy không còn muốn tuyệt thực nữa, và thấy
Việt Nam thật sự là thiên đường.” (Xem bài TUYỆT
THỰC KHÔNG LÀM NÊN NHÀ ĐẤU TRANH).
Tiếp sau bước tuyệt thực này, chắc
chắn vẫn các tuyệt thực viên kéo nhau đi đến các ĐSQ Mỹ, phương Tây và cầu xin các
tổ chức nhân quyền can thiệp đòi chính quyền trả tự do cho các “tù nhân” – đồng
bọn của họ trong chốn lao tù, cũng như cho ra những bộ luật hậu thuẫn, nuôi dưỡng
các “tổ chức xã hội dân sự độc lập” hay thông qua các ngân khoản hỗ trợ các tuyệt
thực viên, biểu tình viên tiếp tục tôn vinh chiêu bài dân chủ, nhân quyền Mỹ, Tây
phương… Rồi đến dịp cuối năm, ngày Nhân quyền quốc tế là các màn “tổng kết” về “thành
công của chiến dịch Nhân quyền 2015” với các cuộc tụ tập giải ngân bằng thăm hỏi,
chè chén giao lưu với các chính khách Tây lông của họ.
Chu trình cái chiến dịch mang
tên “We are one” là thế đấy! Chuyện đầu voi đuôi chuột, thùng rỗng kêu to đã là
chuyện thường ngày của làng zân chủ Việt từ lâu.
Võ Khánh Linh