Sunday, February 28, 2016

Việt kiều Đức đánh giá về y tế Việt Nam



Dù biết facebooker Khai Phùng hay blog Karel Phùng từ lâu nhưng khi đăng ý kiến của fbker này, Võ Khánh Linh học tập thủ thuật của giới báo trí câu view, giật cái tít "Việt kiệu Đức đánh giá về y tế Việt Nam" này, hy vọng nhiều người chịu đọc hết ý kiến rất khách quan của fbker này:
Facebook của ông Khai Phùng

"So với các nước giàu có tất nhiên Việt Nam ta không bằng. So với nhiều nước khác, việc chăm sóc y tế, giáo dục nhiều nước còn thua xa. Các bạn thử nhìn xem số giường bệnh các nước trong khu vực như Indonesia, Malaysia, Philippin,... có mấy nước nhiều hơn Việt Nam? Nếu việc chăm sóc y tế ở Việt Nam các bạn còn than, vậy nếu là dân các nước bạn thì các bạn sẽ than vãn ra sao nữa? Lật đổ chính quyền hay sao?
Mà xin thưa với các bạn là ở ngay chính một nước giàu có bậc nhất thếgiới như Hoa Kỳ cũng có điểm còn thua Việt Nam, ví dụ số giường bênh: Trong khi ở Việt Nam cứ 10 ngàn dân thì có 31 giường bệnh, ở Trung quốc là 42, bắc Triều Tiên là 132 thì ở nước Hoa Kỳ xa xôi, con số ấy chỉ là 30, so với khu vực châu Á của chúng ta chỉ hơn vài nước như Philippin, Indonesia... Nó chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ rằng cái chính quyền mà các bạn cho rằng là kiểu mẫu, là tuyệt vời ấy nó chẳng quan tâm gì tới sự sống chết của dân quèn loại như tôi và bạn. Bạn chỉ thấy bề ngoài hào nhoáng bởi vì dân quèn chết vì không được chăm sóc y tế cũng chẳng ai biết đấy là đâu.
Được vài mống mấy nước giàu có tối ngày lấy ra làm ví dụ. Các bạn nên nhớ rằng, cũng như một xã hội, có người nghèo thì mới biết người giàu hơn, có ca sĩ hát dở thì mới biết có người khác hát hay. Các bạn nghĩ thế giới thật công bằng để sự giàu có, phồn vinh đủ cho tất cả loài người hay sao? Nước Đức tôi đang sống, nước Nhật là những nước trước khi Hoa Kỳ chiếm đóng thì khoa học kỹ thuật đã vượt trội so với tất cả các nước trên thế giới thời ấy. Hàng chục ngàn quân nhân Mỹ, hàng đống máy bay, xe tăng và hơn 200 quả bom mang đầu đạn hạt nhân hiện đang để trong nước Đức bạn nghĩ là để bảo vệ hòa bình cho Đức hay sao? Nếu nước Mỹ rút khỏi Nhật, Đức sau một thời gian chiếm đóng thì kinh tế của Đức, của Nhật còn vươn xa hơn nữa chứ không bệ rạc như bây giờ đâu. Thụy Điển, Đan Mạch, Phần Lan xét về nhiều mặt chẳng bao giờ có thể hơn được Đức, đấy là thực tế"

Một số ý kiến cho rằng, ở Mỹ tuy số lượng giường bệnh/số dân thấp nhưng điều kiện hơn hẳn Việt Nam và các nước trong bàng trên. Sự thực rằng, đúng như ông Khai Phùng nói, rất ít dân Mỹ dám vào nằm hay hưởng dịch vụ y tế của Mỹ với bảng giá ngất ngưởng trên trời.

Tôi đã từng chia sẻ về vợ chồng người bạn sống hàng chục năm ở Mỹ, làm viên chức cho Chính phủ Mỹ, đi về Việt Nam hàng năm, nhưng đều tranh thủ khám chữa bệnh, đặt mua thuốc thang từ Việt Nam, hiếm khi dám đi khám hay chữa bệnh ở Mỹ. Một người bạn khác sang Mỹ học 6 tháng, chót bị viêm họng, đến phòng khám há mồm cho ông bác sỹ soi, mất 50 USD, chưa tính chi phí sau nó, khiến người bạn này quay về phương pháp "gia truyền" chữa của người Việt trên đất Mỹ!

Nói về các dịch vụ khác, cặp vợ chồng nêu trên đều chẳng bao giờ dám dùng ở Mỹ, trừ bất khả kháng mà phát huy tối đa khả năng "tự cung tự cấp". Tài năng sinh tồn thiên nhiên của họ phát huy cao độ ở xứ sở "thiên đường" này.
Vài dòng chia sẻ và ủng hộ thông tin từ chính báo chí Đức do Việt kiều Khai Phùng chia sẻ trên
Võ Khánh Linh

Monday, February 22, 2016

Dân Nhật muốn “thoát Mỹ”?

Cuối tuần qua, gần 30.000 người dân Nhật Bản lại xuống đường biểu tình phản đối việc xây dựng căn cứ quân sự của Mỹ ở Okinawa, Nhật Bản với những khẩu hiệu như "Các người không phải là anh hùng mà là kẻ xâm lược chúng tôi!". Những cuộc biểu tình kiểu này ngày càng gia tăng cả về số lượng và tần suất ở các khu vực có căn cứ quân sự của Mỹ. Những thông tin này, tiếc thay, hiếm khi thấy các nhà đấu tranh dân chủ nước Việt chia sẻ, trong khi đó họ là những người đi đầu đòi Việt Nam học Nhật “thoát Trung” hay “thoát Á” và ca ngợi chính sách bá quyền của Mỹ không “thôn tính” giống Trung Quốc nên “đi với Mỹ không sợ mất nước”, thậm chí giới “nhân sỹ trí thức” đang hết lời ca ngợi tướng toàn quyền Mỹ đã cứu vớt nước Nhật sau chiến tranh ra sao, là người hùng giúp nước Nhật cường thịnh như thế nào, được dân Nhật tôn thờ ra sao…
Liệu có con dân nào nước Việt có muốn được liên minh với Mỹ như Nhật?


Sau khi bị Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki vào tháng 8-1945, nước Nhật đã phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện và bị đặt dưới sự chiếm đóng của quân đội Liên hiệp quốc mà thực chất là của quân đội Mỹ. Ban đầu Mỹ bắt chính phủ Nhật Bản thực hiện các chính sách như giải tán chế độ quân phiệt, phủ nhận việc thần thành hoá vai trò của Thiên Hoàng, ân xá cho các tội phạm chính trị, tịch thu ruộng đất của địa chủ v.v… nhằm không để Nhật Bản quay trở lại chủ nghĩa quân phiệt. Tuy nhiên, do phát sinh cuộc chiến tranh lạnh giữa Mỹ và Liên Xô(cũ), nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa ra đời tuyên bố đi theo Chủ nghĩa Xã hội và đặc biệt do bùng nổ cuộc chiến tranh Triều Tiên nên Mỹ đã thay đổi chính sách đối với Nhật Bản như chấp nhận cho Nhật Bản có lực lượng phòng vệ và hỗ trợ về mặt kinh tế.

Sau nhiều đấu tranh, mãi đến ngày 9-3-2010, lần đầu tiên trong lịch sử Bộ Ngoại giao Nhật Bản xác nhận sự tồn tại của ba hiệp ước bí mật giữa Nhật Bản và Mỹ được ký trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, trong đó hiệp ước ký năm 1960 cho phép quân đội Mỹ đưa vũ khí nguyên tử vào Nhật Bản mà không cần hỏi ý kiến trước (Hiệp ước này vô hiệu hóa các thỏa thuận hai nước đã ký trước đó, theo đó Mỹ phải hỏi ý kiến Nhật Bản trước khi đưa vũ khí nguyên tử tới nước này). Một hiệp ước khác cho phép Mỹ sử dụng các cơ sở quân sự trên đất Nhật mà không cần hỏi ý kiến trước trong trường hợp xảy ra tình trạng rối ren trên bán đảo Triều Tiên. Hiệp ước còn lại phân chia trách nhiệm tài chính giữa hai nước trong thời gian Mỹ trao trả Nhật Bản đảo Okinawa (Ôkinaoa) vào năm 1972. Những hiệp ước này biến Nhật thành căn cứ “chống cộng” ở Châu Á, kể từ đó trở đi Mỹ luôn là đồng minh số một của Nhật Bản và chính sách đối ngoại của Nhật Bản luôn phù hợp với chiến lược toàn cầu của Mỹ. Tuy nhiên quan hệ Nhật-Mỹ không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng hạn như việc Mỹ “xù” 50% nợ Nhật bằng cách ép Nhật nâng tỷ giá đồng Yên hoặc bí mật đàm phán với Trung Quốc về bình thường hoá ngoại giao đã làm cho giới lãnh đạo Nhật Bản cảm thấy bị đồng minh phản bội, cũng như nhiều lần va chạm về mậu dịch gây ảnh hưởng, tuy nhiên hai nước vẫn là những đồng minh “bền vững”.

 Để mô tả về mối quan hệ quân sự Nhật - Mỹ, người ta thường hay nhắc lại câu nói nổi tiếng của Cựu thủ tướng Yasuhiro Nakasone vào những năm 80 của thế kỷ trước, tức là giai đoạn cuối của Chiến tranh lạnh: “Nhật Bản là tầu sâu bay không thể đánh chìm của Mỹ”. Phát ngôn này lúc đó bị coi là “hớ hênh” nhưng nó gói trọn một thực tế là Nhật Bản bắt buộc phải lệ thuộc vào Mỹ để tự vệ vì Hiến pháp nước này không chấp nhận quyền giao chiến.  

Hiệp ước Hợp tác và An ninh năm 1960 cho phép sự hiện diện liên tục của các căn cứ quân sự Mỹ ở Nhật Bản. Theo thống kê của Bộ ngoại giao Nhật Bản, có thời điểm số lượng quân Mỹ đồn trú tại nước này lên tới trên 50.000 người. Nếu cộng cả con số các nhân viên quân sự được Lầu năm góc thuê làm việc tại Nhật Bản và thân nhân sỹ quan, binh lính con số này vượt quá 100.000 người.

Bởi vậy, có những thông tin bình luận cho rằng, Chính phủ Nhật đang khai thác yếu tố “ở trong nước lòng dân oán giận” mà bằng chứng là sự phản đối mạnh mẽ của các địa phương nơi quân Mỹ đồn trú đối với các gánh nặng tài chính cùng các ảnh hưởng tiêu cực của “không khí trại lính” để yêu cầu phía Mỹ giảm bớt hoặc hoán đổi, thu nhỏ quy mô các căn cứ quân sự trên đất Nhật.

Cả Trung Quốc, Nga đều nhiều lần lên tiếng “quan ngại” về sự lệ thuộc vào Mỹ của Nhật, với bình luận kiểu như “Quan hệ Nhật Mỹ khiến Nhật bị cô lập ở Châu Á”, hay Nga thì lo ngại không dám thúc đẩy quan hệ sâu hơn…Sự lệ thuộc này thể hiện rõ qua tiến triển quan hệ Trung-Nhật, Nga-Nhật. Chỉ sau khi Mĩ và Trung Quốc chính thức kí hiệp định thiết lập quan hệ ngoại giao thì quan hệ Nhật-Trung mới phát triển một cách toàn diện hơn. Trong lĩnh vực kinh tế hai nước nhanh chóng trở thành những đối tác quan trọng của nhau, Nhật Bản đã trở thành bạn hàng lớn nhất của Trung Quốc và Trung Quốc cũng đã vươn lên thành bạn hàng lớn thứ hai của Nhật Bản sau Mỹ (?). Tuy nhiên quan hệ Nga-Nhật lại được như vậy, cho dù xét về kinh tế, thị trường Nga hấp dẫn không kém gì Trung Quốc, chính phủ Liên Xô cũ và Nga hiện nay cũng đã nhiều lần muốn giải quyết tranh chấp lãnh thổ, thúc đẩy hợp tác với Nhật, thậm chí tự nguyện trả lại 2/4 đảo tranh chấp đổi lấy hiệp định kinh tế nhưng Nhật vẫn từ chối. ĐỒng thời đến nay, chính sách và quan điểm trong quan hệ với Nga của Nhật luôn đồng nhất và phủ hợp với lập trường của Mỹ (!).
Thế giới ai cũng ngả mũ kính phục nước Nhật về sự phát triển thần kỳ và sự vươn lên sau chiến tranh dù chịu nhiều “điều kiện ràng buộc” cả về chính trị lẫn kinh tế với Mỹ. Tuy nhiên, liệu có bao nhiêu % dân Việt muốn “liên minh” với Mỹ theo kiểu của Nhật, đồng nghĩa với việc vao nhiêu % dân Việt ủng hộ cái gọi là “phong trào dân chủ” thì chắc các rận chủ, nhân sỹ chấy thức đã tự có câu trả lời.
Võ Khánh Linh

  

Wednesday, February 17, 2016

Dư luận về buổi tưởng niệm liệt sỹ chống Tàu 17/2/2016



Học tập quyền “tự do thông tin”, “tự do báo chí” kiểu BBC, VOA, RFA, mình cũng làm quả phản ánh dư luận về buổi tưởng niệm liệt sỹ chống Tàu trong Chiến tranh Biên giới phía Bắc ngày 17/2/2016 do nhóm No-U Hà Nội khởi xướng. Nhưng chắc chắn cách đưa tin của mình sẽ khách quan hơn, mình sẽ phản ánh dư luận hai chiều chứ không phải là “giới trí thức nghĩ gì”, “giới trẻ nói gì” hay “dư luận phản ánh” kiểu BBC, RFA, VOA nhưng chỉ chăm bẵm mỗi “nhân dân” đặc biệt mà chưa cần mở miệng, người ta đã biết ngay những “nhân dân” này sẽ nói gì, mục đích làm gì rồi.

Đến hẹn lại lên, trước ngày 17/2 cả tuần, No-U Hà Nội và dàn “tổ chức xã hội dân sự độc lập”, “dân oan”, “hội từ thiện dân oan, dân chủ” đua nhau phát tán lời kêu gọi tưởng niệm cùng với lối hành văn “xách mé”, “phủ đầu” kiểu chúng tôi là những người dân yêu nước chống Tàu, chúng tôi tổ chức tưởng niệm các liệt sỹ, chính quyền, công an phải có trách nhiệm bảo vệ, đám “dư luận viên” nào bén mảng đến thì liệu thần hồn, sẽ phải lĩnh “quả báo”. Địa điểm nào chúng tôi tưởng niệm là chúng tôi thích thì chọn, đương nhiên phải trung tâm văn hóa cộng đồng, phải có đông đúc nhân dân qua lại…

Cùng với lời kêu gọi đương nhiên là lời oán thán, chê trách chính quyền “lãng quên” cuộc chiến tranh này vì sợ vì thần phục Trung Quốc, vì phe “thân Tàu” đang thống trị, rồi họ ca ngợi nhau và nhận những lời tâng bốc có cánh từ “kiều báo yêu nước” về sự dũng cảm, vì tương lai, vì chủ quyền lãnh thổ…đã dám đương đầu chống độc tài, đấu tranh dân chủ, xuống đường bất chấp đàn áp, tù tội.

Đến ngày, đến giờ như đã định, mỗi người cầm hoa, đầu quấn băng rôn kiểu “đồng phục” cùng những tấm bích chương hoa sim tím nơi biên giới hồ hởi tiến vào tượng đài vua Lý Thái Tổ ở trung tâm Bờ Hồ Thủ đô Hà Nội. Hầu hết toàn bộ thời gian khoảng 1 giờ đồng hồ là tranh thủ chụp thật nhiều ảnh và làm bài phát biểu bằng loa phóng thanh biểu dương đội quân yêu nước của họ, trả lời phỏng vấn các hãng truyền thông nước ngoài… Hình ảnh duy nhất có tính tưởng niệm là màn kéo đàn bài “Hồn Tử sĩ” của cụ Tạ Chí Hải. Sau tưởng niệm là ngập ảnh trên phây, phản ánh dưới dạng báo chí, đính kèm bài chửi bới công an chìm nổi lảng vảng quanh đó, nhiếc móc lãnh đạo Đảng, Nhà nước không “thương liệt sỹ” bằng họ…Có thể nói, họ thành công “tưởng niệm” nhờ khai thác các hiệu ứng truyền thông tối đa mà có lẽ giới showbiz còn xách dép với quy mô và sự bài bản, khuếch tán thông tin của họ.
Tuy nhiên, động cơ và mục đích tưởng niệm của họ đã không qua được một bộ phận dư luận vốn từ lâu nghi ngờ động cơ tưởng niệm của họ.
Ông “trùm DLV” Trần Nhật Quang hô hào “Hãy cứu lấy tượng đài vua Lý Thái Tổ” không để cho đám người nhân danh tưởng niệm, biểu tình này lợi dụng nơi đây hết đòi trả tự do cho “người yêu nước”, “yêu cây xanh”, đòi tử tù, nay lại tưởng niệm với ý đồ vu cáo Đảng, Nhà nước “hèn” với Trung Quốc, kích động hận thù và thúc đẩy chiến tranh Việt-Trung, chống phá đường lối ngoại giao-quốc phòng của Nhà nước
FB Trần Vinh phản ứng:
Hỏi chúng nó là ai cấm chúng nó quên?
Cuộc chiến ở biên giới trong vòng 3-4 tuần so thế đ. nào với cuộc chiến trên toàn bộ đất nước VN trong 21 năm với Mỹ? Sao cứ phải gào rú như bò bị chọc tiết vậy?

Mình mà là ông TBT Ng Phú Trọng thì mình đứng ra tuyên bố ngay là VN đã trải qua chiến tranh nhiều lần, chiến tranh với Mỹ là tàn bạo nhất trong suốt 4000 năm, cuộc xung đột biên giới với TQ 1979 là hoàn toàn không đáng kể, kẻ nào nhân danh chống TQ để gây rối là xử nghiêm!
FB Vũ Chí Phong: “Thật ra dã tâm của lũ dân chủ cuội là cực kỳ ghê tởm và ác ôn! Chúng biết rằng trong tâm trí mỗi người VN, không ít thì nhiều đều không mấy thiện cảm với TQ, hay nói đúng hơn là người TQ. Và ở chiều ngược lại cũng vậy, người TQ cũng có ác cảm với người VN, cái này là một hệ quả tất yếu do quá trình TQ liên tiếp bị VN đánh bại trong quá khứ! Chúng cố tình khơi lại những va chạm trong quá khứ để kích động, nâng dần sự mâu thuẫn nên thành hận thù nhằm mục đích tối thượng mà chúng và bọn ba que hải ngoại mong chờ từng phút từng giây là VN và TQ bùng nổ, chí ít là xung đột vũ trang, hoặc tốt hơn cả là chiến tranh! Khi ấy chúng sẽ giải tỏa được nỗi uất ức suốt bao năm qua là không làm gì được CS và cũng chẳng phá hoại nổi Đất nước VN và quan trọng nhất là chúng có cơ hội lật đổ ĐCS để rước ngoại bang về thờ thêm một lần nữa. Bao năm qua, Đảng, NN ta, toàn Dân tộc ta chưa bao giờ quên những cuộc chiến trong quá khứ, chúng ta càng không bao giờ quên những người con thân yêu, những phần máu thịt của Dân tộc đã nằm xuống cho Đất nước này đứng lên! Đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng mà chỉ những người con mang dòng máu Việt mới hiểu được, làm sao lũ xúc vật như bọn ba que và rân chủ tay sai bán nước có thể hiểu được cơ chứ? Bao năm qua, Đảng và NN ta đã làm tất cả để giữ vững và củng cố hòa bình, ổn định, tận dụng triệt để mọi thuận lợi, thời cơ để an dân, phát triển kinh tế, xây dựng quân đội, tạo mối bang giao nhằm xây dựng vững chắc bức tường thành bảo vệ Tổ quốc VN XHCN! Có lẽ vì nhìn ra điều này nên bọn phản động hết sức nóng ruột, chúng sợ rằng khi VN ta đã đủ mạnh, đủ uy tín để đứng vững cạnh tên khổng lồ phương bắc thì mưu đồ kích động bạo loạn, chiến tranh của chúng sẽ phá sản, do đó chúng đẩy mạnh kích động bằng nhiều phương thức và thủ đoạn khác nhau, trong đó trọng tâm là kích động chiến tranh VN-TQ. Chúng ta cần tỉnh táo để lật mặt chúng, tiêu diệt chúng! Kẻ thù nguy hiểm nhất của DTVN lúc này không ai khác chính là bọn nội phản hay cụ thể là bè lũ rận chủ ba que! Hãy tiêu diệt tận gốc chúng nó để trừ hậu họa!
 FB “Trưởng Bản” phát giác ra rằng, chúng “miệng lu loa đi tưởng niệm liệt sĩ hi sinh bảo vệ biên giới phía Bắc lại dùng băng rôn có hình ảnh lính Trung Quốc bắt bộ đội mình, rồi lính Trung Quốc cõng người bị thương… kèm theo cái tít “Nhân dân không bao giờ quên” hóa ra tưởng niệm trá hình, bản chất là “không quên ơn bọn xâm lược bắt bộ đội ta” hay “lính Trung Quốc bị chết hay bị thương”
Nguyễn Quang Bách viết vài dòng cảm tưởng cho rằng:
 Tưởng niệm ngày Trung Quốc xâm lược tôi ủng hộ! Nhưng mục đích là gì?
Câu hỏi đó không chỉ có lớp hậu bối chúng tôi thắc mắc, mà chính những người trong cuộc cũng đã từng đặt câu hỏi như vậy. Thân sinh ra tôi là lính thông tin chống giặc Tàu, ông phê phán đám người này; hay Cựu chiến binh Nguyễn Đình Thắng trực tiếp tham gia những trận đánh ác liệt nhất ở biên giới phía Bắc cũng từng có bài viết "Chúng thực sự tưởng niệm đồng đội tôi?" trên Fb của mình vào ngày này năm ngoái.
Những năm tháng theo dõi các hoạt động của những người tiếm danh "đấu tranh dân chủ" làm cho tôi càng thấy mất niềm tin vào họ. Đúng là tôi có những định kiến về họ từ trước, nhưng định kiến đó cho đến phút này vẫn không sai. Những năm về trước, họ tổ chức :tưởng niệm: nhưng thường mang khẩu hiệu "đòi trả tự do..." cho một tội phạm nào đó, rồi khẩu hiệu đòi đất, đòi cát, thậm chí là khẩu hiệu có tính chất chống Đảng và nhà nước. Cho đến gần đây, khi họ nhận thấy cách "tưởng niệm" cũ bị người dân phát giác, lên án thì họ khôn khéo hơn, loại bỏ các khẩu hiệu không liên quan, tổ chức đúng chuẩn một buổi "tượng niệm". Nhưng cuối cùng thì họ vẫn không thể che giấu được cái mục đích "tưởng niệm" của mình. Hãy xem ảnh dưới, ảnh thứ nhất là hình chụp băng rôn "tưởng niệm" của họ vào sáng hôm nay 17/2/2016 và bên cạnh là ảnh gốc của nó được chú thích "Binh linh Trung Quốc cõng đồng đội bị thương khỏi trận địa". Vậy tưởng niệm ai ?”



FB Đỗ Anh Minh, Hoàng Thị Nhật Lệ… thì lên án chúng xuyên tạc lịch sử, vu cáo sách sử không dạy về chiến tranh biên giới bằng việc giới thiệu ảnh chụp hàng loạt bài giảng phổ thông và hoài nghi chúng không hề học sử nước Việt khi còn ngồi trên ghế nhà trường:
“…Mà tôi rất lấy làm lạ, từ lớp 1 đến hết lớp 12 SGK ra rả nhai đi nhai lại mười mấy cuộc kháng chiến thần thánh của cha ông chống Trung Quốc xâm lược mà các anh chị còn chê ít, còn nhầm Quang Trung với Nguyễn Huệ thì hà cớ chi cứ đòi ghi chi tiết trận đánh vỏn vẹn 1 tháng trời năm 1979. Mỗi lần đất nước tổ chức kỷ niệm chiến thắng Điên Biên Phủ, chiến thắng 30/4, kỷ niệm các vụ thảm sát do lũ thực dân - đế quốc đã gây ra cho hàng triệu đồng bào thì các anh chị mồm oang oang rằng: "Hãy khép lại lịch sử, hãy hướng tới tương lai, hãy dũng cảm vượt qua quá khứ để hợp tác đưa đất nước phát triển".
Xem ra nhu cầu tìm hiểu lịch sử của các anh chị nó cũng hot theo thời thế y như showbiz. Căn bệnh "bỗng dưng yêu nước", "bỗng dưng ghét Tàu" ngày càng trầm trọng”
Và “Nếu ai đó nói rằng chính quyền bưng bít thông tin về cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc thì có thể tự google cụm từ “Chiến tranh biên giới phía Bắc” để tìm hiểu xem báo chí đã viết về cuộc chiến tranh này như thế nào. Nhân tiện tìm hiểu luôn xem Nguyên chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã gặp gỡ các cựu chiến binh sư đoàn 356, nói chuyện, trao tặng kỷ niệm chương ra sao. Ai có điều kiện thì hãy một lần lên nghĩa trang Vị Xuyên, ghé qua Thanh Thủy lên điểm cao 468 để xem nhà nước đã “lãng quên” cuộc chiến này như thế nào

Phản ứng lại trò tưởng niệm đồng đội mình cũng như việc blog Nguyễn Xuân Diện sử dụng hình ảnh của mình để vu cáo chính quyền lãnh quên chiến tranh Biên giới, CCB sư đoàn 356 Nguyễn Đình Thắng trả lời phỏng vấn Hoàng Thị Nhật Lệ cho rằng “đấy rặt là một lũ bố láo, chỉ có lũ mất dạy đấy mới lãng quên sự hy sinh của những người đã ngã xuống để giành độc lập dân tộc chứ nhà nước nào lãng quên. Báo chí, ti vi phỏng vấn các CCB, rồi làm phóng sự, làm phim tài liệu đầy ra đấy. Còn cái bọn kia chỉ biết ăn tục nói phét, suốt ngày lê la lên mạng chửi bới chính quyền nên cố lờ đi coi như không biết để có cớ chửi tiếp”.
Trong clip trên VietVisionTV, CCB Nguyễn Đình Thắng lên án trò tưởng niệm này, những kẻ đi tưởng niệm còn không phân biệt được đâu là lính Trung Quốc, đâu là lính ta đã cho thấy họ chẳng quan tâm gì đến cuộc chiến này. Tượng đài vua Lý Công Uẩn đâu có phải là nơi thắp hương cho các liệt sỹ để chúng tưởng nhớ, nếu lười đi xa thì đến ngay Đài liệt sỹ Ngọc Hồi, nơi có rất nhiều đồng đội của ông Thắng đang an nghỉ.
Blog Loa Phường có bài “Lại trò núp danh tưởng niệm để vu cáo chính quyền ” dẫn chứng hàng loạt báo chí, chính quyền địa phương cho đến Trung ương đã dành sự quan tâm đến việc tưởng nhớ, ghi nhận công lao CCB, liệt sỹ chống Tàu cùng bình luận:
 Vậy nên, hãy nhìn vào động cơ đen tối núp danh tưởng niệm liệt sỹ chống Tàu của họ. Tại sao họ không “từ thiện” với các cựu chiến binh, gia đình thương binh liệt sỹ trong Chiến tranh Biên giới, chẳng tưởng niệm tại các nghĩa trang liệt sỹ - nơi các nghĩa sỹ đang yên nghỉ và trực tiếp ghi nhận tấm lòng của họ? Tại sao họ chỉ “vinh danh” và “từ thiện” với những tử sỹ Việt Nam cộng hòa trong Hải chiến Hoàng Sa và những người “dân oan”, “nhà đấu tranh dân chủ” kiểu “tương trợ cho nhau”, theo tiêu chí ưu tiên cho những người đi biểu tình, tưởng niệm mới được nhận “tài trợ”? Tại sao họ đi tưởng niệm mà như “trình diễn” bằng băng rôn, khẩu hiệu, logo, phù hiệu rồi chụp ảnh, quay phim, quảng cáo rùm beng như “chào mừng sự kiện chính trị” trái ngược với đặc trưng cần có là bày tỏ chân thành, thành kính bằng tâm linh?.... Dễ hiểu rằng, duy trì lịch “tưởng niệm”  tại nơi không liên quan mấy đến cuộc chiến tranh Biên giới cũng như hương linh các liệt sỹ, đã phơi bày cái cớ để khuếch trương lực lượng và chửi bới chính quyền của họ. Nếu nói ai là kẻ xúc phạm hương linh các liệt sỹ Biên giới và đáng nhận quả báo thì họ nên xem lại có ứng vào chính mình hay không?
Võ Khánh Linh