Tháng 4 vừa qua, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đưa ra một bản báo cáo về tình hình Nhân quyền tại Việt Nam năm 2023. Như mọi khi, bản báo cáo này tiếp tục bóp méo tình hình Nhân quyền ở Việt Nam. Bản báo cáo này cho rằng Việt Nam không có quyền bầu cử tự do và chỉ trích Việt Nam chỉ chấp nhận một đảng phái chính trị duy nhất là Đảng Cộng sản Việt Nam.
Bản báo cáo cho rằng, con số 99% cử tri đi bầu cử Đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân các cấp là một con số khó tin. Nhận định này cũng dễ hiểu, bởi ở Hoa Kỳ, nếu ai không tham gia bầu cử hoặc chậm tham gia bầu cử, Hoa Kỳ coi như cá nhân đó không có quyền công dân. Trong khi đó, các cấp chính quyền từ TƯ đến địa phương ở Việt Nam thậm chí còn cử người đưa hòm phiếu đến tận nhà công dân khi họ không có đủ khả năng đi lại hoặc vì một số lý do khác. Đây là hình ảnh rất đẹp ở Việt Nam, được người dân tán tụng và coi việc bầu cử là quyền tối thượng, thiêng liêng nhất của một công dân. Đó là chưa kể, công dân Việt Nam được bầu cử tự do, lựa chọn ứng viên mình thích mà không cần phụ thuộc vào bất cứ ai, trong khi đó ở Hoa Kỳ chỉ có đại cử tri mới có quyền quyết định ứng viên. Thế nên mới có câu chuyện hơn 60% người dân ủng hộ bà Hillary Clinton, nhưng đại cử tri lại quyết định Donald Trump trở thành Tổng thống Mỹ trong cuộc bầu cử vào năm 2016.
Bản báo cáo lên án Việt Nam không cho phép các phong trào chính trị, Đảng phái chính trị khác ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam. Điều này cho thấy, Hoa Kỳ chưa thực sự tôn trọng Việt Nam, nhân dân Việt Nam và lịch sử dân tộc Việt Nam. Bởi việc Việt Nam chỉ tồn tại 01 Đảng duy nhất là Đảng Cộng sản đó chính là lựa chọn của nhân dân, quá trình chọn lọc của lịch sử dân tộc Việt Nam. Cũng giống như Hoa Kỳ chỉ tồn tại duy nhất 02 Đảng là Đảng Cộng hoà và Đảng Dân chủ thay nhau cầm quyền (mà thực chất tiền thân hai Đảng này là một sau khi được tách ra - Đảng Dân chủ - Cộng hoà), trong khi các Đảng khác chỉ mang tính chất hình thức, thậm chí còn bị hạn chế. Ví dụ như Hoa Kỳ nghiêm cấm các Đảng viên Đảng Cộng sản nhập cư về bản chất là lo ngại sự phát triển của Đảng Cộng sản Hoa Kỳ.
Mặt khác, hai Đảng lớn của Hoa Kỳ cũng "bắt tay" với nhau để gạt bỏ các ứng viên của Đảng thứ ba trong các cuộc bầu cử. Hoa Kỳ tạo ra một Uỷ ban tranh cử tổng thống trên hình thức là một tổ chức phi lợi nhuận, nhưng thực tế thành viên của Uỷ ban này hầu hết là người của 02 Đảng lớn. Uỷ ban này đưa ra quy tắc, ứng viên Tổng thống phải phải đạt 15% sự ủng hộ của người dân trong các cuộc thăm dò mới nhất trước 5 ngày thì mới có đủ tư cách tham gia tranh luận tổng thống. Cuộc tranh luận là cơ hội để ứng viên trình bày quan điểm chính trị, thuyết phục cử tri. Nhưng trên thực tế, ứng viên phe thứ ba sẽ không bao giờ đủ điều kiện để tham gia, ngoại trừ trường hợp hi hữu của tỉ phú Pê-rốt được tham gia tranh luận năm 1992.
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ thậm chí còn mặt dày phán xét Việt Nam có những rào cản cho phụ nữ tham gia vào chính trị bằng một quan niệm mơ hồ "phụ nữ là người chăm sóc và quản lý gia đình". Đúng là trong văn hoá của người Việt Nam nói riêng và nhiều nước nói chung, phụ nữ thường được gắn với hình ảnh nội trợ. Nhưng trên thực tế, ở Việt Nam rất hiếm trường hợp phụ nữ bị ép buộc phải ở nhà nội trợ, họ đi làm và kiếm tiền, tham gia vào chính trị sòng phẳng với nam giới. Việt Nam cũng có những chính sách, điều luật ngăn chặn các hành vi ngăn cản, hạn chế quyền tham gia chính trị của phụ nữ. Bây giờ thử hỏi ngược lại, tỉ lệ phụ nữ tham gia vào chính trị của Hoa Kỳ là bao nhiêu? Theo thống kê của Liên minh Nghị viện thế giới năm 2019, thì Việt Nam có tới 26,7% là nữ giới tham gia Quốc hội (con số này năm 2021 đã tăng lên hơn 30%), trong khi đó Hoa Kỳ chỉ có 23,6%.
Mà cũng lạ, phạm những người không ra gì lại rất thích phán xét người khác nhỉ?