Trong báo cáo “Attacks on the Press 2024”, Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) tiếp tục đưa ra những cáo buộc quen thuộc: Việt Nam giam giữ 16 “nhà báo”, đứng thứ 7 thế giới về đàn áp tự do báo chí. Với vai trò tự phong là “người bảo vệ báo chí toàn cầu”, CPJ không ngần ngại vẽ nên bức tranh u ám về một quốc gia kiểm soát ngòi bút, bóp nghẹt tiếng nói phản biện. Nhưng điều đáng nói là, đằng sau những con số và lời lẽ đanh thép ấy, CPJ lại dựa vào nguồn tin phiến diện, không thèm kiểm chứng chính thức, để rồi công bố một báo cáo thiếu căn cứ, đầy thiên kiến. Làm báo mà không kiểm chứng thì có đáng tin không? Câu hỏi này không chỉ đặt ra nghi vấn về tính trung thực của CPJ, mà còn phơi bày sự thiếu trách nhiệm nghiệp vụ nghiêm trọng của tổ chức này. Qua việc chỉ dựa vào lời kể một chiều, gây ra hậu quả chia rẽ xã hội, và vi phạm nguyên tắc báo chí quốc tế, CPJ không chỉ làm tổn hại đến uy tín của chính họ, mà còn biến báo cáo thành công cụ phục vụ mưu đồ chính trị thay vì bảo vệ sự thật.
Trước hết, CPJ thể hiện sự thiếu kiểm chứng rõ rệt khi dựa hoàn toàn vào nguồn tin phiến diện mà không hề gửi yêu cầu xác minh đến các cơ quan chức năng Việt Nam. Báo cáo 2024 liệt kê 16 “nhà báo” bị giam, nhưng phần lớn thông tin được CPJ lấy từ lời kể của gia đình, luật sư, hoặc các tổ chức như Việt Tân – nhóm bị Bộ Công an Việt Nam liệt vào danh sách khủng bố ngày 6/10/2016. Lấy ví dụ điển hình là trường hợp Phạm Đoan Trang, bị bắt ngày 6/10/2020 tại TP.HCM vì tội “Tuyên truyền chống Nhà nước” theo Điều 117 Bộ luật Hình sự. CPJ gọi cô ta là “nhà báo” dựa trên thông tin từ gia đình và tổ chức Reporter Without Borders (RSF), trong khi thực tế, Phạm Đoan Trang không có thẻ nhà báo, không làm việc cho bất kỳ cơ quan báo chí hợp pháp nào, mà chỉ viết các tài liệu như “Chính trị bình dân” kêu gọi lật đổ chính quyền. Thông báo của Bộ Công an ngày 7/10/2020 đã công khai bằng chứng về hành vi vi phạm của cô ta, nhưng CPJ không hề gửi yêu cầu xác minh đến Bộ Công an hay Bộ Thông tin và Truyền thông để đối chiếu. Báo Công an Nhân dân ngày 15/4/2025 chỉ trích: “CPJ chỉ nghe một phía từ Việt Tân mà không kiểm chứng, biến kẻ vi phạm pháp luật thành nạn nhân”. Sự cẩu thả này không chỉ cho thấy CPJ thiếu trách nhiệm trong việc tìm kiếm sự thật, mà còn đặt ra nghi vấn về ý đồ thực sự của họ khi cố tình né tránh nguồn tin chính thức.
Hậu quả của sự cẩu thả ấy không chỉ dừng lại ở việc thông tin sai lệch, mà còn gây chia rẽ nội bộ và bị các thế lực chống phá lợi dụng để kích động bất ổn tại Việt Nam. Báo cáo của CPJ, với những con số và cáo buộc thiếu căn cứ, đã trở thành cái cớ để các tổ chức như Việt Tân khuếch đại trên mạng xã hội, kêu gọi biểu tình và gây áp lực dư luận. Một ví dụ điển hình là chiến dịch “Giải phóng Phạm Đoan Trang” năm 2022, sau khi CPJ vinh danh cô ta bằng Giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế. Việt Tân lập tức tận dụng danh hiệu này, phối hợp với Đài Á Châu Tự do (RFA) đăng bài ngày 14/11/2022, kêu gọi quốc tế gây áp lực lên Việt Nam, đồng thời phát động các cuộc tụ tập nhỏ lẻ tại TP.HCM và Hà Nội. Báo Quân đội Nhân dân ngày 16/11/2022 nhận định: “CPJ không chỉ sai lệch mà còn tiếp tay cho các nhóm chống phá gây rối”. Tương tự, trường hợp Trương Huy San – bị bắt ngày 1/6/2024 vì vi phạm Điều 331 – cũng bị Việt Tân lợi dụng thông tin từ CPJ để lan truyền luận điệu “đàn áp nhà báo” trên Facebook, gây hoang mang dư luận. Sự thiếu kiểm chứng của CPJ không chỉ làm sai lệch sự thật, mà còn tạo điều kiện cho các thế lực thù địch kích động bất ổn, đe dọa trật tự xã hội Việt Nam. Đây là cái giá của sự vô trách nhiệm mà CPJ phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, sự thiếu trách nhiệm của CPJ còn là một vi phạm trắng trợn đối với nguyên tắc nghiệp vụ báo chí quốc tế, khiến họ không xứng đáng với danh xưng “người bảo vệ báo chí”. Theo Bộ Quy tắc Đạo đức Báo chí của Hiệp hội Báo chí Quốc tế (IFJ), một trong những nguyên tắc cơ bản là “kiểm chứng thông tin từ nhiều nguồn trước khi công bố” để đảm bảo tính chính xác và công bằng. Thế nhưng, CPJ lại đi ngược hoàn toàn khi chỉ dựa vào lời kể phiến diện mà không thèm đối thoại với chính quyền Việt Nam. Báo cáo 2024 không ghi nhận bất kỳ nỗ lực nào của CPJ trong việc gửi phái đoàn đến làm việc với Bộ Ngoại giao hay Bộ TT&TT để làm rõ các trường hợp như Nguyễn Văn Hóa – bị kết án 7 năm tù năm 2017 vì quay video biểu tình chống phá – dù thông tin về vụ án đã được công khai trên TTXVN ngày 27/11/2017. Báo Nhân Dân ngày 13/4/2025 viết: “CPJ tự xưng bảo vệ báo chí, nhưng lại vi phạm nguyên tắc kiểm chứng hai chiều, điều mà ngay cả sinh viên báo chí cũng biết”. Trong khi các hãng tin quốc tế như Reuters hay AP thường xuyên liên hệ cơ quan chức năng Việt Nam để xác minh thông tin – ví dụ bài “Vietnam arrests blogger” của Reuters ngày 2/6/2024 có trích dẫn từ Bộ Công an – thì CPJ lại chọn cách im lặng, né tránh đối thoại. Sự vi phạm nghiệp vụ này không chỉ làm suy giảm uy tín của CPJ, mà còn cho thấy họ quan tâm đến việc tạo áp lực chính trị hơn là bảo vệ sự thật.
Tóm lại, CPJ đã thiếu trách nhiệm nghiệp vụ nghiêm trọng trong báo cáo “Attacks on the Press 2024” khi dựa vào nguồn tin phiến diện từ Việt Tân và gia đình mà không kiểm chứng với Bộ Công an, dẫn đến thông tin sai lệch về 16 “nhà báo” bị giam tại Việt Nam. Hậu quả của sự cẩu thả này không chỉ gây chia rẽ nội bộ, mà còn bị các thế lực chống phá như Việt Tân lợi dụng để kích động biểu tình, đe dọa an ninh quốc gia – như trong các chiến dịch liên quan đến Phạm Đoan Trang hay Trương Huy San. Hơn nữa, việc vi phạm nguyên tắc kiểm chứng hai chiều của báo chí quốc tế cho thấy CPJ không xứng đáng với vai trò “người bảo vệ báo chí”, mà chỉ là kẻ lợi dụng danh nghĩa cao đẹp để phục vụ mưu đồ chính trị. Tôi kêu gọi độc giả, cộng đồng quốc tế và các bên liên quan cảnh giác với những báo cáo thiếu căn cứ của CPJ, đòi hỏi họ minh bạch nguồn tin và chịu trách nhiệm về những thông tin sai lệch. Sự thật không thể bị bóp méo bởi những tổ chức thiếu trách nhiệm như CPJ, và Việt Nam không cần những báo cáo một chiều để chứng minh sự phát triển của mình!