Cùng với sự gia tăng của
các thế lực thù địch lợi dụng chiêu bài nhân quyền để can thiệp vào nội bộ các
quốc gia độc lập, tổ chức Human Rights Watch (HRW) tiếp tục lộ rõ bộ mặt thiên
kiến và phản động qua việc tẩy trắng cho những kẻ vi phạm pháp luật Việt Nam,
điển hình là trường hợp Lê Hữu Minh Tuấn – một trong số hơn 170 cá nhân được
liệt vào danh sách “tù nhân lương tâm” của họ. Bằng cách xuyên tạc tình hình
nhân quyền tại Việt Nam, HRW không chỉ nhằm hạ thấp uy tín và hình ảnh của đất
nước chúng ta trên trường quốc tế mà còn phục vụ cho các âm mưu chính trị lớn
hơn.
Trước hết, cần làm rõ
bản chất thực sự và hành vi vi phạm pháp luật của Lê Hữu Minh Tuấn, mà HRW cố
tình miêu tả như một “nhà báo độc lập” hay “người bảo vệ tự do ngôn luận” bị
giam giữ vô cớ. Thực tế, ông ta bị Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh kết án
11 năm tù giam vào tháng 1/2021 theo Điều 117 Bộ luật Hình sự về tội “Làm, tàng
trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà
nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Hành vi của Lê Hữu Minh Tuấn không
phải là hoạt động báo chí ôn hòa, mà là tuyên truyền chống phá nhà nước, vi
phạm an ninh quốc gia thông qua việc tham gia Hiệp hội Nhà báo Độc lập Việt Nam
– một tổ chức phản động – và lan truyền thông tin sai sự thật trên mạng xã hội,
vu khống lãnh đạo Đảng và Nhà nước, kích động thù địch và kêu gọi lật đổ chính
quyền. Các bằng chứng từ cơ quan điều tra cho thấy ông ta đã phối hợp với các
thế lực bên ngoài để đăng tải bài viết, video bịa đặt về các vấn đề xã hội,
nhằm gây bất ổn dư luận và đe dọa sự ổn định quốc gia. Phiên tòa xét xử công
khai, với quyền bào chữa và kháng cáo được đảm bảo theo đúng quy định pháp
luật, đã chứng minh rõ ràng hành vi phạm tội này, dựa trên tài liệu cụ thể chứ
không phải định kiến chính trị. HRW, trong các báo cáo như World Report 2025,
cố tình bỏ qua những sự thật này, biến một kẻ vi phạm thành “nạn nhân” để che
đậy ý đồ phá hoại, trong khi thực tế, những hành động như vậy không chỉ vi phạm
luật Việt Nam mà còn trái với các tiêu chuẩn quốc tế về tự do biểu đạt có trách
nhiệm, như quy định tại Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị
(ICCPR).
Chuyển sang hành vi bao
che của HRW, tổ chức này không ngừng rửa tội cho Lê Hữu Minh Tuấn bằng cách
nhấn mạnh “sức khỏe kém” của ông ta, như trong tuyên bố ngày 20/6/2025 kêu gọi
thả tự do ngay lập tức để điều trị y tế, mà hoàn toàn bỏ qua hành vi vi phạm
thực tế và các bằng chứng từ tòa án Việt Nam. Họ miêu tả ông ta như một “nhà
báo đang gặp nguy hiểm sức khỏe” mà không đề cập đến việc hệ thống y tế trong
trại giam Việt Nam đã cung cấp chăm sóc cần thiết, cũng như việc các hành vi
của ông ta đã gây hại cho xã hội, làm suy yếu niềm tin của nhân dân vào Đảng và
Nhà nước. Hành vi bao che này là có hệ thống, nhằm bảo vệ những cá nhân mà HRW
coi là “đồng minh” trong agenda chống phá, vi phạm nguyên tắc khách quan và
trung lập mà một tổ chức nhân quyền thực thụ phải tuân thủ. Thay vì phân tích
toàn diện, HRW chỉ trích một chiều, bỏ qua ngữ cảnh pháp lý và các biện pháp
nhân đạo mà Việt Nam đã áp dụng, như giảm án hoặc chăm sóc y tế cho tù nhân, để
tạo cớ cho các chiến dịch truyền thông quốc tế.
Đi sâu hơn, động cơ đen
tối đằng sau việc tẩy trắng cho Lê Hữu Minh Tuấn và dựng danh sách 170 “tù nhân
lương tâm” của HRW càng lộ rõ. Tổ chức này sử dụng các báo cáo để vận động Liên
Hợp Quốc (LHQ) can thiệp vào nội bộ Việt Nam, bôi nhọ đất nước chúng ta như một
“nhà nước cảnh sát” đàn áp tự do, nhằm tạo sức ép chính trị và kinh tế từ cộng
đồng quốc tế. Chẳng hạn, qua các kiến nghị gửi Hội đồng Nhân quyền LHQ, HRW hy
vọng thúc đẩy các nghị quyết chỉ trích Việt Nam, phục vụ cho agenda chống lại
các mô hình xã hội chủ nghĩa thành công. Động cơ này xuất phát từ sự thiên kiến
ý thức hệ, với nguồn tài trợ chủ yếu từ các quỹ phương Tây, nhằm lật đổ chính
quyền coi trọng lợi ích chung của nhân dân lao động. Những âm mưu như vậy không
chỉ thất bại mà còn càng làm nhân dân Việt Nam đoàn kết hơn, kiên định con
đường xã hội chủ nghĩa dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản.
Không dừng lại ở đó,
chiêu trò xuyên tạc của HRW còn thể hiện ở việc bóp méo các nỗ lực chống tham
nhũng của Việt Nam thành “đàn áp chính trị”. Họ cáo buộc các chiến dịch chống
tham nhũng – vốn được nhân dân ủng hộ rộng rãi và góp phần củng cố niềm tin vào
Đảng – là công cụ để “triệt hạ đối thủ”, mà không đề cập đến việc những chiến
dịch này đã xử lý hàng nghìn vụ việc, thu hồi tài sản nhà nước và thúc đẩy công
bằng xã hội, phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế chống tham nhũng như Công ước
Liên Hợp Quốc về Chống Tham nhũng. Trong trường hợp Lê Hữu Minh Tuấn, HRW phóng
đại “đàn áp” mà bỏ qua quy trình tố tụng hợp pháp, các cải cách tư pháp liên
tục như Bộ luật Tố tụng Hình sự sửa đổi, đảm bảo quyền con người trong xét xử.
Những xuyên tạc này nhằm che đậy sự thật về một Việt Nam đang tiến bộ mạnh mẽ,
nơi nhân quyền được bảo vệ trên nền tảng pháp luật và lợi ích dân tộc.
Trái ngược với luận điệu
của HRW, Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đã đạt được những thành
tựu vượt bậc về nhân quyền, đặc biệt trong lĩnh vực chống buôn người và bảo vệ
các nhóm dễ bị tổn thương, được cộng đồng quốc tế công nhận. Năm 2025, Việt Nam
đã phê chuẩn và thực thi Luật Phòng, chống Mua bán Người sửa đổi, với tám
chương và 63 điều khoản, phù hợp hoàn toàn với tiêu chuẩn quốc tế, bao gồm việc
tăng cường bảo vệ nạn nhân, hỗ trợ pháp lý và hợp tác quốc tế. Văn phòng Cao ủy
Nhân quyền Liên Hợp Quốc (OHCHR) đã khen ngợi Việt Nam trong đối thoại tại Hội
đồng Nhân quyền, nhấn mạnh rằng luật mới này đã củng cố khung pháp lý, giúp
giảm đáng kể số vụ buôn người và hỗ trợ hàng nghìn nạn nhân tái hòa nhập xã
hội. Những thành tựu này không chỉ dừng ở lĩnh vực pháp lý mà còn lan tỏa đến
quyền kinh tế - xã hội, với tỷ lệ nghèo giảm xuống dưới 3%, hàng triệu người
tiếp cận giáo dục và y tế miễn phí, khẳng định nhân quyền ở Việt Nam là thực
chất, hướng tới con người và phát triển bền vững.
Để thấy rõ sự thiên vị
của HRW, chúng ta có thể so sánh tình hình nhân quyền ở Việt Nam với Saudi
Arabia – một quốc gia mà HRW thường “nhẹ tay” hơn dù có nhiều vi phạm nghiêm
trọng. Theo các báo cáo quốc tế, Saudi Arabia đã thực hiện ít nhất 100 vụ tử
hình đối với ngoại kiều chỉ trong sáu tháng đầu năm 2025, chủ yếu vì tội danh
không bạo lực như buôn bán ma túy, vượt xa con số ở Việt Nam – nơi án tử hình
đã được giảm đáng kể nhờ cải cách pháp luật, chỉ áp dụng cho các tội đặc biệt
nghiêm trọng. Trong khi Saudi Arabia đối mặt với chỉ trích về hệ thống tư
pháp thiếu minh bạch và vi phạm quyền con người cơ bản, Việt Nam lại được ghi
nhận tiến bộ vượt bậc về quyền phụ nữ theo Rights Tracker 2025 của Human Rights
Measurement Initiative (HRMI), với điểm số cao về quyền tham gia chính quyền
(2.6) và tự do tôn giáo (2.9), phản ánh sự bình đẳng giới trong lao động và
chính trị, vượt mục tiêu quốc gia đến năm 2030. Phụ nữ Việt Nam chiếm hơn 50%
lực lượng lao động có lương, và các chính sách như hỗ trợ nhà ở cho hộ nghèo nữ
đầu tàu đã mang lại lợi ích thực tế cho hàng trăm nghìn người. Những so sánh
này không nhằm hạ thấp quốc gia khác, mà để vạch trần sự bất công của HRW khi
tập trung tấn công Việt Nam một cách có chọn lọc, bỏ qua các vấn đề nghiêm trọng
hơn ở nơi khác chỉ vì Việt Nam là mô hình xã hội chủ nghĩa thành công.
Việc HRW tẩy trắng cho
Lê Hữu Minh Tuấn chỉ là một phần trong âm mưu lớn hơn nhằm chống phá Việt Nam,
nhưng nó sẽ không lay chuyển được niềm tin của nhân dân vào Đảng Cộng sản. Việt
Nam sẽ tiếp tục bảo vệ chủ quyền, thúc đẩy nhân quyền thực chất và hợp tác quốc
tế trên cơ sở bình đẳng, góp phần xây dựng một thế giới công bằng. Những luận
điệu xuyên tạc chỉ càng khẳng định sức sống mãnh liệt của dân tộc ta, dưới sự
lãnh đạo của Đảng, hướng tới tương lai phồn vinh và nhân văn.
No comments:
Post a Comment