Khi xưa “nhà đấu tranh dân chủ” Bùi Thị Minh Hằng tuyên bố lập
đàn “cầu cho thầy nó đánh nó”, cùng với niềm hoan hỉ của giới “đấu tranh dân
chủ cho Việt Nam” của nhúm người trong và ngoài nước khi cái giàn khoan Hải
Dương 981 xâm lược chủ quyền lãnh hải Việt Nam đã nhanh chóng được truyền qua
các ông “nhân sỹ trí thức” của “Diễn đàn xã hội dân sự”, “Văn đoàn độc lập”, “Bauxite
Việt Nam”,…Ông Tương Lai vừa có bài viết Cảm ơn
cái giàn khoan” , ông Nguyên Ngọc không kém gì khi hào hứng với chủ thuyết
THOÁT TRUNG thì bày tỏ “tôi sợ nhất là nó … lẳng lặng rút đi” (nó tức là giàn
khoan Hải Dương 981). Họ chẳng lo GDP sẽ sụt giảm, họ chẳng cần biết đến “đảng,
chính quyền” nháo nhào loạn cào cào tất tả ngược xuôi, họ chẳng lo dân chúng sẽ
điêu đứng đủ bề khi chính trị bắt đầu tác động đến dân sinh…mà đi lo cái gián
khoan đó (chẳng may) bị rút đi thì họ không còn “sứ mệnh” hô hào yêu nước bằng
những ý tưởng, khát vọng lâu nay?
Đau lòng cho dải lụa hình sự S ngàn năm chưa mấy ngày được
bình yên, nay lại có nhúm người mang danh trí thức ấy lại đi cảm ơn kẻ xâm lược
mình, hào hứng chào đón và lưu luyến, lo lắng nếu kẻ xâm lược ấy lại “trở mặt”
lui quân!
Cái lý do quan trọng nhất khiến họ cảm ơn và lưu luyến không muốn giàn khoan
đó về nước là cái tâm trạng “Cách mạng
Nhung đã đến Việt Nam”
được người xưng danh Võ Thị Hảo nói thẳng toẹt trong ngày đầu “hân hoan” với
giàn khoan đó. Bằng sự mường tượng “kịch bản” sẽ diễn ra ở Việt Nam y như các
cuộc “cách mạng đường phố” từng xảy ra ở các nước Đông Âu, Bắc Phi, tơ tưởng
Trung Quốc sẽ biến Việt Nam như Ukcraina, thế là “nhà cầm quyền ôm đống vàng…quy hàng Trung Quốc”, rằng “sự kiện giàn khoan Trung quốc, vô tình lại
như một mồi lửa rất đúng lúc làm cháy đống củi, là một cơ hội để người VN thoát
ra khỏi ảo tưởng, thoát gọng kìm Trung quốc. Lựa chọn sống còn đó chỉ có thể là: thực hiện cấp bách một cuộc cải
cách thể chế để VN đủ điều kiện đón nhận cánh tay mạnh mẽ, đáng tin cậy của
nước Mỹ và các nước đồng minh. Muốn Mỹ thực sự bảo vệ như một đồng minh,
thì phải đồng thời làm CM Nhung VN để cải cách thể chế.May mắn ngoài sức
tưởng tượng cho VN, trên thực tế, Mỹ đã chìa tay ra, công khai và lẫm liệt,
dù với một nhà cầm quyền từng bộc lộ nhiều tráo trở như VN” từ đó kết luận
như định đóng cột rằng “Hãy từ bỏ việc đồng nhất Tổ quốc và quyền lợi của
nhà cầm quyền”, chỉ cần “Sử dụng những thế cờ chính trị trong một tổng thể liên
minh, bằng Cách mạng Nhung và chiến tranh ngoại giao là biện pháp duy nhất có
thể cứu nhà cứu nước trong thời điểm này”. Rất nhiều cư dân mạng đành dành
ngôn từ có tính đặc tả để nói về “khát vọng” kiểu này là “cuồng Mẽo sinh hoang
tưởng”!
Chúng ta hãy thử xem họ đang làm những gì để “chào đón” giàn
khoan Hải Dương 981?
1. Họ hô hào rằng, giàn khoan là cơ hội để tẩy não cho chính
quyền, dân chúng và “KHÔNG
TẨY NÃO TRẠNG DÂN TA SẼ CÒN MUÔN ĐỜI KHỔ”. Họ vội vã khởi xướng, viết bài,
hội thảo, khuếch trương tư tưởng “Thoát Trung luận”, mang hơi hướng từ tư tưởng
Thoát Á luận
của Fukuzawa Yukichi từ thế kỷ 19 từng làm nên kỳ tích
Nhật Bản sau Đại chiến II đã được lan truyền và báo chí Việt Nam cổ súy từ
nhiều năm nay. Ông Nguyễn Quang A trong hội thảo “Thoát Trung” tại Nhà xuất bản
Tri thức vừa qua đã hướng lái “muốn Thoát Trung thì phải Thoát Cộng” cùng hàng
chục bài viết lan truyền khẩu ngữ được khơi nguồn từ ông Hà Sỹ Phu này. Họ
không chỉ muốn lan truyền trong giới “bất đồng chính kiến” mà còn muốn biến nó
thành “tâm điểm” của giới học giả, thu hút giới trẻ và quần chúng ủng hộ, tiền
đề cho cuộc cách mạng “lật đổ toàn trị độc tài” như lời kêu gọi của “Diễn đàn
XHDS” lâu nay. Tiếc rằng họ khiến tất cả các vị khách được mời tham dự hội
thảo, có cả thành phần lâu nay được tang bốc là “đấu tranh dân chủ” đều đi đến
thống nhất ở điểm chung hiếm có: THẤT VỌNG! RFA vốn luôn say mê mải miết ca ngợi
những “nhân sỹ trí thức” nay dành hẳn 2 bài chém tơi tả buổi thảo luận Thoát
Trung chỉ vì cái sự lửng lơ, chưa đi đến “đích”, còn “đồng đội” của họ trong
các “tổ chức xã hội dân sự” khác thì dành những ngôn từ thóa mạ những “trí
thức” này là “chỉ có tài chém và nổ”. Cộng đồng mạng thì gọi hội thảo này là
“treo đầu dê, bán thịt chó”! Báo chí truyền thông trong nước thì ngán ngẩm “Đừng
bàn Thoát Trung nữa mà hãy hành động”
2. Họ hô hào Liên
minh Việt - Mỹ, một tất yếu của lịch sử Việt Nam với nội dung “thế giới
không thể có hai vua”, “Hoa Kỳ là dân tộc nhân bản”, “hãy để Hoa Kỳ sửa chữa
lỗi lầm”… để hướng tới “một tất yếu lịch sử Việt Nam hiện đại” là liên minh
Việt Mỹ. Giống như bài viết của Võ Thị Hảo nêu trên, họ hào hứng với bài phát
biểu của Tổng thống Mỹ Obama tại Học viện quân sự West Point về khả năng
đưa quân đến Biển Đông qua tuyên bố “Một
hành động gây hấn dù là ở Nam Ukraine, Biển Đông hay bất cứ nơi nào khác trên
thế giới đều có ảnh hưởng đến đồng minh của Hoa Kỳ và có thể kéo theo hành động
quân sự của nước Mỹ” cũng như dựa vào tín hiệu được cho là bắn đi từ một sỹ quan quân đội Hoa Kỳ ở bên
lề Hội nghị Shangri La về việc có thể thúc đẩy, thiết lập liên minh, đối tác
chiến lược với Việt Nam với niềm tin chắc rằng, Hòa Kỳ sẽ không bỏ lỡ cơ hội
này để “chuộc lỗi” bỏ rơi “Việt Nam Cộng Hòa” như trước đây!!! Họ tin tưởng
chắc chắn rằng, chừng nào giàn khoan còn đó thì Mỹ càng không thể không quan
tâm đến Việt Nam nhằm chặn đứng bước
tiến bá quyền Trung Hoa cho Mỹ. Họ đã từng cổ súy cho Cù Huy Hà Vũ đưa ra “mệnh
lệnh liên minh quân sự với Hoa Kỳ”, tưởng niệm những tử sĩ VNCH, tưởng niệm
chiến tranh Biên giới phía Bắc 1979, thậm chí còn tưởng niệm nạn nhân Thiên An
Môn Trung Quốc để tố cáo “sự độc ác của cộng sản” ở Trung Quốc trên chính lãnh
thổ Việt Nam nên có thể hiểu “não trạng” khát khao hướng về Hoa Kỳ của họ lên
đến tuyệt đỉnh, chỉ chấp thuận phương án một thế giới “đơn cực” là Mỹ! Quả thực
biết được điều này, người dân đến Tổng thống Hoa Kỳ chắc sẽ không nguôi xúc
động về tấm chân tình của “nhóm trí thức Việt” này!
3. Họ lan truyền “lời vàng ý ngọc” của bài viết lấy tên là
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh “KHÔNG
NÊN CẤM BIỂU TÌNH VÌ "VỤ BÌNH DƯƠNG"” với lý do “Lấy cớ "vụ Bình Dương" mà cấm biểu
tình là dội nước lạnh lên tinh thần yêu nước của đồng bào đương sôi sục cùng
chính quyền chống xâm lược của TQ; cấm biểu tình là tự làm suy yếu sức đấu
tranh của chính mình, làm cho nhà đương cục TQ thích thú; cấm biểu tình là vi
phạm Hiến pháp.” với sự bảo lãnh chắc chắn rằng “Trong tình hình nước sôi lửa bỏng hiện nay, mọi sức lực đều tập chung
chống xâm lược của TQ, chưa phải lúc xuất hiện biểu tình lật đổ, các vị ra
quyết định cấm nên suy nghĩ lại”!
Các blog, trang tin của như “Bauxite Việt Nam” lan truyền đi
các bài viết “tường thuật” với ý đồ “chứng minh” cho được chính quyền mới là
thủ phạm tiếp tay cho các cuộc bạo lọan ở các Khu công nghiệp nhằm tạo cớ dập
tắt các cuộc biểu tình yêu nước tự phát, thanh minh cho hàng ngàn tội phạm bị
bắt, hàng trăm kẻ bị xử lý kia, biện hộ cho các thế lực phản động, khủng bố
kích động biểu tình, bảo loạn là do công an “gán tội”, tìm “Việt Tân” để “đổ
vỏ”… Chắc chắn tác giả của tác phẩm chuyện khoa học viễn tưởng dành chi thiếu
nhi nổi tiếng thế giới Đô-rê-mon chắc cũng phải thán phục về tài tưởng tượng và
dựng chuyện này. Người được hưởng lợi từ các “bằng chứng” do họ dựng lên này hiển
nhiên là Chính phủ Trung Quốc đã chớp lấy trong hàng loạt những vu cáo gần đây
tới Liên Hiệp Quốc và diễn đàn quốc tế cho rằng “Chính phủ Việt Nam đứng đằng
sau các vụ bạo loạn tấn công người dân, lợi ích doanh nghiệp Trung Quốc ở Việt
Nam” !?!.
4. Họ phát động chiến dịch ký tên yêu cầu Việt Nam ngay lập
tức kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế, kể cả khi Chính phủ đưa ra lời trấn an
dư luận, rằng hồ sơ kiện ra Tòa án quốc tế đã làm từ lâu, nhưng thời điểm kiện
cần phải cân nhắc thì họ vẫn ra rả điệp khúc, hèn nhát, khăng khăng bộ phận
trong Đảng thân Tàu không chịu kiện, phê phán cả các học giả nước ngoài góp ý
cho ta là “bàn lùi”…
Lướt qua các facebook, blog, diễn đàn bình phẩm về các “ý
tưởng” trên của họ, đa phần thất vọng. Một số ngạc nhiên tại sao đến giờ còn
dựng lên chiêu bài “thoát cộng”, họ giả ngây thơ hay cố tình lờ đi như không
cần biết rằng Trung Quốc từ lâu đâu còn là Nhà nước theo chủ thuyết chủ nghĩa
Mác-Lênin, đó chỉ còn là cái vỏ, bản chất là học thuyết Đặng Tiểu Bình với thứ
Chủ nghĩa dân tộc hiếu chiến, bá quyền “mèo trắng, mèo đen không quan trọng
miễn là bắt được chuột”. Việc đưa ra chiêu bài “thoát cộng” để “thoát Trung”
được họ tự đắc như một sáng kiến từ vụ giàn khoan xem ra lỗi nhịp, thực chất là
tấm áo mới đòi Việt nam đi theo con đường Tư bản chủ nghĩa lâu nay họ vẫn làm,
lgiàn khoan Hải Dương 981 chẳng qua là “cơ hội” để mang một tấm áo mới ra lòe
bịp, hòng che mắt dư luận.
Về ý tưởng “liên minh quân sự với Mỹ để bảo vệ chủ quyền
biển đảo” thì khá nhiều diễn đàn do các facebooker là các bạn trẻ tự mở ra thảo
luận, chia sẻ với nhau, đồng thời nhắn nhủ với họ rằng, hỏi họ xem Mỹ có giúp
Nhật Bản lấy đảo Fuji từ tay Nga không? Mỹ có giữ nổi bãi cạn Scarborough
của Philippinnes không? Mỹ và cả liên minh EU cứu Uckraina không? Trong lịch sử,
Mỹ đã bỏ rơi “đồng minh” VNCH, thỏa hiệp cho Trung Quốc quần đảo Hoàng Sa ra
sao? Mới đây thôi, công ty tư nhân của Mỹ đã nhận thầu của Trung Quốc khai thác
dầu khí trong vùng Biển Đông Việt Nam? Lấy gì đảm bảo Mỹ sẽ không vì
lợi ích a,b,c gì đó để bán Việt Nam
lần nữa khi kinh nghạch, giao thương cũng như ràng buộc “giữ gìn hòa bình thế
giới” nằm trong “sứ mệnh những nước lớn này”? Họ đang ca ngợi Philippines dám
kiện Trung Quốc ra Tòa án quốc tế vì có Mỹ chống lưng, vận động ký tên thu được
mấy ngàn chữ ký yêu cầu Chính phủ kiện, hãy xem kiện cáo có giúp Phillipines
đòi lại quần đảo vừa mới bị Trung quốc nẫng khỏi tay Phi và Mỹ? Hài nhất blog
Bauxite Việt Nam vận động Hãy ký
Thỉnh nguyện thư “gửi Tổng thống Hoa Kỳ Barack
Obama đề nghị trừng phạt Trung Quốc về việc làm ngang ngược nói trên của Trung
Quốc”, chắc chắn đã vượt con số hơn 100.000 chữ ký từ mấy tuần nay,
không hiểu liệu họ có đang ngóng đợi phản hồi từ Tổng thống Mỹ Obama không?
Về ý tưởng về “liên minh quân sự” ấy, bài viết “Trung Quốc cắm giàn khoan và hành động của chúng ta” của
tác giả “Bóp quả cam” đăng trên trang “Tổ Quốc Linh Thiêng” thổ lộ, với tầm
nhìn “ếch ngồi đáy giếng” đưa ra vài lời
bình phẩm hài hước với các “nhân sỹ trí thức”: Trong lịch sử quân sự chiến tranh cận đại, Việt Nam thật không may đã
có cả kho kinh nghiệm bị bỏ rơi. Cuối
năm 1978, Việt Nam với Liên Xô khi ấy ký Hiệp ước hợp tác hữu nghị mang tính
chiến lược, đến tháng Hai năm 1979, Trung Quốc kéo mấy chục vạn quân vào biên
giới phía Bắc, Liên Xô khi đó đã “cực lực phản đối”, và còn không thể cho vài
cái tàu chiến chạy qua chạy lại ở ngoài khơi Cam Ranh như mong muốn
Kiện tụng ra Tòa ư? Không
đơn giản thế đâu ạ. TQ thì chắc đã chịu
ra tòa rồi như đã xảy ra với Philippines.
Ngay cả họ có chịu ra ta đã chắc chắn thắng không?Mà có may mắn thắng thì Tòa đó có hiệu lực chế tài gì đảm bảo thực thi
không hay chỉ có mỗi tác dụng làm giảm uy tín của TQ chứ cũng chả bắt nó rút
giàn khoan được nếu như Tàu cứ cố tình cắm ở vùng biển của Việt Nam. Trong số
các thẩm phán ở tòa án quốc tế La Haye chuyên lo chuyện kiện tụng liên quan đến
biển đảo này, có 4 vị thẩm phán là người Trung Quốc đấy!Chưa kể việc đưa ra
kiện tụng, đặt số phận, định đoạt chủ quyền vào tay người khác, các thế lực
khác vượt khỏi tầm “định đoạt” của ta?
Còn nhớ, lúc Trung Quốc mới đặt giàn khoan, họ đã hô hào Ta
phải đánh vì giặc đã vào nhà, rả rả vu cáo lãnh đạo Đảng, Nhà nước hèn
nhát, đã bán hết biển đảo, đất nước cho Trung Quốc rồi, khai thác “khẩu khí”
trong bài phát biểu của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh để tung tin về “sự nô lệ
hóa” lãnh đạo Đảng Việt Nam hay lực lượng thân Tàu trong Đảng. Nay thì họ cảm
ơn giàn khoan đó, phải chăng, kích Việt Nam đánh Trung Quốc để hai bên tan
hoang, thừa đục nước thả câu không thành thì quay sang duy trì tình trạng
“chiến sự” để nuôi dưỡng các thể loại chủ thuyết “thoát Cộng”? Biết đến chừng
nào họ - những người tự xưng là “nhân sỹ trí thức” thôi hô hào lòng yêu nước
bằng cách chụp giựt và đi vào những cống hiến ý tưởng, đóng góp cụ thể, khả
thi?