Đêm ngày 24/12/2014, trên page nhóm No-U FC phát đi thông
báo, vào 11h sáng 25/12/2014, sẽ ra tượng đài Lý Thái Tổ - Hồ Gươm - Hà Nội để ủng
hộ gia đình tử tù Nguyễn Văn Chưởng đòi công lý. Họ tuyên bố “Chúng tôi sẽ
giương biểu ngữ, nói chuyện và phát những tài liệu, bài viết liên quan đến vụ
án oan trái này. Dù có thể bị bắt vì biểu tình, vì gây rối, vì rải truyền đơn
hay vì bất cứ lí do nào khác nhưng chúng tôi chấp nhận vì đây là cách duy nhất
chúng tôi có thể làm để cứu một người sắp chết oan trước sự quan liêu và thờ ơ
vô cảm của các cấp chính quyền”. Vậy phải chăng nhóm No-U FC chuyên biểu tình
chống Trung Quốc, phản đối chính quyền “bán nước, bán biển” này có thực tâm “ủng
hộ gia đình tử tù Nguyễn Văn Chưởng đòi công lý” ?
Là người luon tìm hiểu, song hành với mọi hoạt động tìm cách
chống phá chính quyền từ nhiều năm nay của nhóm NO-U FC, không phải là vô lý
khi hầu hết cộng đồng mạng và chính bản thân họ cũng tự nhận là những “biểu
tình viên chuyên nghiệp” chọn địa điểm hoạt động chủ yếu để gây tiếng vang là “quân
khu Bờ Hồ”, thời gian thường vào các buổi sáng Chủ Nhật. Nếu như trước đây, kể
từ khi thành lâp năm 2011 họ luôn nghĩ ra mọi lý do gắn với “Trung Quốc” để có
thể biểu tình, như Trung Quốc cắt cáp, hạ đặt giàn khoan, giết hại ngư dân cho
đến tưởng niệm lính Việt Nam cộng hòa chết trong trận chiến Hoàng Sa năm 1974…thì
nay khi những lý do này không còn hiện hữu hay dư luận không còn quan tâm nữa,
các biểu tình viên cũng chán nản thì họ quay sang kêu gọi biểu tình đòi trả tự
do cho Bùi Hằng, thất bại nối tiếp chỉ càng khiến cho dư luận nhận rõ bản chất
thật của các cuộc “biểu tình” không còn là YÊU NƯỚC nữa mà chỉ để thể hiện: ĐÒI
QUYỀN BIỂU TÌNH + KHUẾCH TRƯỜNG LỰC LƯỢNG CHỐNG CHÍNH QUYỀN!
Chứng minh điều này rất dễ:
(1) Khi
đi biểu tình luôn gắn với các khẩu hiệu, băng rôn, nội dung hò hét chửi bới
chính quyền “hèn với giặc ác với dân”, “bán nước”, “đòi thay đổi”....
(2) Khi
đi biểu tình luôn được các truyền thông quốc tế phương Tây dõi theo, tường thuật,
ca ngợi. Đặc biệt là luôn có truyền âm, phỏng vấn người biểu tình xen cài thể
hiện “lòng yêu nước” + “tinh thần phản kháng thể chế chính trị” của các diễn
dàn Cờ vàng của Việt Tân như diễn đàn của Chim Quốc Quốc VNCH hay của nhiều đảng
phải, tổ chức Cờ vàng khác ở hải ngoại tùy thuộc vào việc tổ chức đó có vai
trò, có người tham gia trong mỗi “dự án” biểu tình đến đâu.
(3) Khi
đi biểu tình, biết rõ là hành vi vi phạm pháp luật (Nghị định 38 CP) sẽ bị
chính quyền ngăn cản nhưng họ không những không nản mà còn mong muốn khiêu
khích chính quyền “đàn áp” để có “tư liệu” bằng hình ảnh, thước phim, nhân chứng
sống…tố cáo “công an hèn với giặc Tàu, ác với nhân dân yêu nước, bảo vệ chủ quyền”,
chứng tỏ Đảng, Nhà nước này “ác với dân”. Những kẻ như Bùi Hằng, Trương Dũng,
Lã Dũng, Lê Hoàng, Thúy Nga, Lê Hồng Phong, Lan Lê, Nguyễn Xuân Diện…đều là
nhân tố “không thể thiếu”, đi đầu, hung hăng nhất trong mọi cuộc biểu tình.
(4) Sau
mỗi cuộc biểu tình, chúng phần chấn, được trả lời phỏng vấn “đài báo quốc tế”,
được báo chí hải ngoại Cờ vàng tôn vinh
như những “công dân dũng cảm” chống “cường quyền” và chắc chắn sẽ có những bài
tường thuật trị giá vài chục đến vài trăm USD, nổi bật còn được các “đài báo quốc
tế” như RFA, BBC, RFI, VOA…và hàng trăm đài báo Cờ vàng khác ký hợp đồng cung cấp
tin bài, hình ảnh như “cộng tác viên” lương bèo 200 – hàng ngàn USD mỗi tháng.
(5) Khi
có biểu tình sôi nổi, họ còn được các nhân viên ĐSQ Mỹ phương Tây quan tâm, gặp
gỡ, cơ hội được “du lịch thế giới” tham dự hội nghị, hội thảo, điều trần …dành
cho những “nhà đấu tranh nhân quyền”, “nhà đấu tranh dân chủ”…trong vị thế như “chính
khách”, “chính trị gia” như Nguyễn Lân Thắng, Phạm Thị Đoan Trang, Nguyễn Văn Hải
Điếu Cày, ..đều “trưởng thành” nhờ biểu tình, viết bài chống chế độ.
Bởi vậy mà Nguyễn Chí Đức – biểu
tình viên danh tiếng quân khu Bờ Hồ đã cảm cánh thừa nhận “không có biểu tình
là xẹp hết”, nói đúng ra là không có biểu tình là CHẾT DÍ, tan nát hết hàng
ngũ, rêu rã hết tinh thần, lung lay hết ý chí, đội ngũ quay sang cắn xé nhau
tranh giành “nguồn lợi” rơi rớt, ít ỏi, …còn lại. Nguyên nhân chính vì họ không
có chính nghĩa, không có lý luận đấu tranh, không có con người thực tâm xây dựng
đất nước, chỉ kẻ “hớt váng” những vấn đềm sự kiện để khuấy động, ăn theo chính
sách hai mặt của Mỹ, Phương Tây để mơ ước đẩy lên thành “nhân tố”, quân cờ của
phương Tây nếu ngày đẹp trời nào đó chế độ hiện nay tan rã, sụp đổ.
Không tổ chức bất cứ cuộc biểu
tình nào nữa suốt thời gian qua, Nguyễn Lân Thắng (biểu tình viên đồng thời là
tay săn ảnh cho BBC, RFA…) phát cuồng, phát bệnh, chửi cả “nhân sỹ trí thức” là
hèn nhát, “thất bại bạc nhược”…vì không chịu hộ hào biểu tình như trước đây.
Nay bí bách, quẫn bách, chúng quay
sang tìm kiếm những vụ án có dấu hiệu oan sai, có gia đình kêu oan được báo chí
trong nước ủng hộ, dư luận quan tâm để kích động biểu tình như vụ tử tù Hồ Duy
Hải vừa qua, nay tiếp đến tử tù Nguyễn Văn Chưởng. Đây chẳng qua là mánh khóe mới,
hy vọng cứu cánh nuôi dưỡng biểu tình, thu hút sự chú ý của nhân dân, truyền
thông rằng “NO-U CHƯA CHẾT”
Bởi vậy mới thấy đám Gió Lang
thang, Trần Thị Nga, Trương Văn Dũng…đeo bám, tưởng kích động biểu tình nhân vụ
Hồ Duy Hải, phút cuối bị CHủ tịch nước can thiệp hoãn thi hành án thì biểu tình
hết cớ nổ ra. Nay họ kích động bố mẹ ông Nguyễn Văn Chưởng “tọa kháng” cả tuần ở
Bờ Hồ, rải rác một vài anh chị ra “ủng hộ” nhiều ngày nay thấy không có dấu hiệu
chính quyền “đàn áp” thì cho rằng cơ hội “nuôi dưỡng” biểu tình đã tiếp tục, mới
chính thức đứng ra hô hào. Nhưng vì sợ các “dư luận viên”, người dân khu vực Bờ
Hồ phá “nồi cơm”, nên chúng chỉ dám chọn ngày làm việc.
Dù sao cũng thật nhục nhã cho đám
tự nhận “nhà đấu tranh dan chủ”, “người bảo vệ nhân quyền”, “người yêu nước” ….khi
mà mọi nỗ lực đều báo trước thất bại. Mong rằng công an, chính quyền Hà Nội mạnh
tay túm gọn cái đám ăn hôi, lấy nghề gây rối kiếm sống này, triệt luôn tư tưởng
của những KÝ SINH TRÙNG VÀO LÒNG YÊU NƯỚC này.
Võ Khánh Linh