Ngày 20/6 vừa qua, tổ chức ngoại vi của
Việt tân mang tên “Mạng lưới nhân quyền Việt Nam” (tên tiếng Anh là Vietnam Human Rights Network – viết tắt là
VHRN). cho ra công bố cái gọi là “Báo cáo về
tình hình nhân quyền ở Việt Nam trong năm 2020 và năm tháng đầu năm 2021”, nội
dung vu cáo “nạn bạo hành của Công An Việt Nam”, xuyên tạc Việt Nam không có “Quyền
được xét xử công bằng bởi tòa án độc lập và công tâm” qua các vụ án như Giám đốc
thẩm tử tù Hồ Duy Hải, Vụ án Đồng Tâm…và xuyên tạc Việt Nam không có quyền tự
do bầu cử và ứng cử, quyền tự do ngôn luận, hội họp, lập hội và biểu tình chỉ
vì Điều 4 trong Hiến pháp khẳng định vai trò lãnh đạo tuyệt đối của đảng Cộng sản
Việt Nam, dẫn đến triệt hết các cam kết của Hà Nội trong Công ước Quốc tế về Những
quyền Dân sự và Chính trị, cũng như Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Báo cáo
của VNHRN còn có một phụ lục với danh sách 79 các “tù nhân lương tâm” bị bắt giữ
trong năm 2020 và 5 tháng đầu năm 2021 và một phụ lục với 288 “tù nhân lương
tâm” còn bị giam cầm trong các nhà tù ở Việt Nam (bản chất là toàn những đối tượng
chống đối bị xử lý về các tội xâm phạm An ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội,
hay lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm hại lợi ích của Nhà nước, tổ chức và
công dân. Thậm chí cả những đối tượng bạo loạn, khủng bố như nhóm Hiến pháp,
nhóm Đồng Tâm …đều được “vinh danh” và “kết nạp” thành “tù nhân lương tâm” cả.
Theo trang web Nhân quyền, báo cáo này đầy rẫy
những thông tin, nhận định võ đoán, thiếu căn cứ nhắm
vào tình hình nhân quyền tại Việt Nam, mà người soạn báo cáo sẽ không viết nếu
có thái độ công bằng và tỉnh táo.
Chẳng hạn, về vấn đề an sinh xã hội, trang 79 của báo cáo có
đoạn: “Về bất bình đẳng cơ hội giáo dục giữa người giàu và người nghèo vẫn
không có gì thay đổi nhiều trong hai thập niên vừa qua. Vào năm 1998 có khoảng
55% gia trưởng trong các gia đình nghèo có trình độ tiểu học trở xuống, đến năm
2016, tỷ lệ đó chỉ tăng lên 57%.”. Thực tế có phải là cơ hội tiếp cận giáo dục
của các hộ nghèo ở Việt Nam vẫn dậm chân tại chỗ trong suốt 20 năm qua không?
Không, vì hầu hết các hộ nghèo ở Việt Nam 20 năm trước đã thoát nghèo, với một
tốc độ thay đổi được quốc tế đánh giá cao. Cụ thể, tỷ lệ người nghèo theo chuẩn
quốc tế ở Việt Nam đã giảm từ 37% vào năm 2018 xuống còn 8,6% vào năm 2016, và
tiếp tục giảm mạnh trong giai đoạn 2016-2020.
Để lấy một ví dụ khác, trang 16 của báo
cáo giải thích nguyên nhân của nạn buôn người ở Việt Nam như sau: “Nguồn gốc
chính và trực tiếp đưa đến nạn trẻ em và
những cô gái trẻ bị lừa gạt làm gái mại
dâm trong nước cũng như ngoài nước là sự
nghèo túng gây nên bởi chính sách bất công xã hội của tư bản đỏ. Tệ nạn buôn bán người phát triển mạnh từ ngày VN mở cửa thị trường kinh doanh theo lối chụp giựt, tạo điều kiện dễ dàng cho nạn tham nhũng
trong hàng ngũ cán bộ nhà nước và bọn bất lương
chạy theo (những) lối làm ăn bất chính. Việc đô thị hóa không có kế hoạch,
việc cướp đất của nông dân, và sự bất lực
không tạo được công ăn việc làm của nhà nước đã đưa đến những khó khăn về mặt kinh tế và xã hội cho rất nhiều gia đình
bị lôi cuốn vào việc tìm kiếm miếng ăn ở thành thị hay nước ngoài.”
Có bằng chứng nào cho thấy “chính sách bất công xã hội của
tư bản đỏ” là nguyên nhân “chính và trực tiếp” dẫn đến nạn buôn người ở Việt
Nam hay không? Nói như báo cáo, thì phải chăng những nước theo chủ nghĩa tư bản
không có nạn buôn người và mại dâm? Thực tế diễn ra hoàn toàn ngược lại: Thái
Lan, đồng minh tư bản quý hóa lâu năm của Mỹ, là một trong những thiên đường của
nạn mại dâm và buôn người. Chẳng hạn, ngày 01/05/2017, cảnh sát Thái Lan đã
phát hiện một mạng lưới bắt trẻ em làm nô lệ tình dục có quy mô rất lớn, hoạt động
ở một tỉnh miền Bắc được xem là nghèo nhất của nước này. Điều đáng nói là vì số
khách hàng của mạng lưới nô lệ tình dục này là cảnh sát và công chức địa
phương, việc điều tra tại địa phương đã dậm chân tại chỗ suốt nhiều tháng. Từ
Bangkok, phóng viên Arnaud Dubus của RFI nhận xét:
“Một nguồn tin cảnh sát nói thẳng: trong số những người tham
gia vào mạng lưới buôn người này, có quá nhiều cảnh sát và công chức, đến mức nếu
tất cả bị bắt thì chính quyền tỉnh Mac Hong Son sẽ phải ngừng hoạt động.”
Cũng trong tháng 05/2017, 38 ông chủ và nhân viên nhà thổ ở
Mỹ đã bị truy tố vì nằm trong một đường dây buôn người từng đưa hàng trăm phụ nữ
Thái Lan sang Mỹ làm nô lệ tình dục. Nhưng tất nhiên, trong mắt “Mạng lưới Nhân
quyền Việt Nam” và các tổ chức chống Cộng cờ vàng khác, một cường quốc xuất khẩu
nhân quyền số một thế giới như Mỹ không thể chịu tí trách nhiệm nào trong vụ việc
này được.
Thực ra, bất cứ ai từng quan tâm và biết về VNHRN
đều biết rõ đây là tổ chức ngoại vi của Việt tân, tập hợp toàn thành viên, thân
hữu Việt tân và một số thành phần Việt tân mua chuộc được. Từ sau sự kiện khủng
bố ngày 11/9/2001″ tại Mỹ, Việt tân nhận thấy phương thức vũ trang, khủng bố,
bạo loạn lật đổ mà các nhóm chống cộng lưu vong người Việt sử dụng chống phá
Nhà nước Việt Nam đã thất bại thảm hại khi bị lực lượng an ninh Việt Nam tiêu
diệt từ khi đặt chân về nước và bị dư luận quốc tế lên án, nên cái gọi là “Mạng
lưới nhân quyền Việt Nam”và hàng loạt tổ chức ngoại vi của Việt Tân ra đời đội
lốt tổ chức NGO, phi lợi nhuận chứng minh sự “điều chỉnh” phương thức hoạt động
của Việt tân Chiêu bài “dân chủ, nhân
quyền” đang là mốt thịnh hành trên thế giới.
Từ khi thành lập đến nay, VNHRN đã ra “Bản tin
nhân quyền”, sau đó là thúc đẩy truyền thông trên Internet, Mạng xã hội phối
hợp với các tổ chức chống cộng phản động lưu vong người Việt khác tổ chức “Ngày
nhân quyền quốc tế” hàng năm tập hợp “những tiếng nói quốc nội đòi nhân quyền”
để phổ biến ở Việt Nam và ở nước ngoài trao “giải thưởng nhân quyền” hàng năm
hoặc trợ giúp về tài chính cho các “nhà hoạt động “xuất sắc” về dân chủ, nhân
quyền tại Việt Nam bị ngược đãi”…. Đến nay, VNHRN đã qua hơn 10 kỳ “đại hội”.
“Đại hội” gần đây, bộ sậu cao nhất của VNHRN là “Ban phối hợp”, được “đại hội”
bầu ra với nhiệm kỳ 2 năm. Nhiệm kỳ 2011-2013 gồm có Nguyễn bá Tùng- Nguyễn
thanh Trang-Lê minh Nguyên- lâm thu vân-Nguyễn thị hồng Liên-Nguyễn mậu
Trinh-Đoàn việt Trung- Đoàn thanh Liêm- Nguyễn kim Bình và ban “cố vấn” gồm có
– Nguyễn Tường Bách, Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Minh Cần, Trần Thanh Hiệp, Đoàn
Viết Hoạt, Bà Jackie Bông Wright, Nguyễn Hữu Lễ, Phạm Ngọc Lũy, Nguyễn Quốc
Quân, Nguyễn Hữu Thống, Nguyễn Văn Trần, Lâm Lễ Trinh. VHRN đã ra cái gọi là
“nghị quyết” kêu gọi Việt Nam trả tự do cho các “nhà đấu tranh dân chủ, nhân
quyền đang bị giam cầm”, gia tăng các hoạt động phối hợp hành động hỗ trợ cho
cuộc đấu tranh “dân chủ, nhân quyền” ở Việt Nam, tăng giá trị “giải thưởng nhân
quyền” hàng năm lên vài ngàn đôla Mỹ để “khích lệ” và “hỗ trợ kinh phí” cho các
đối tượng phá rối trong nước.Từ 2002 đến nay, “Mạng lưới nhân quyền Việt Nam”
trao “giải thưởng nhân quyền” theo kiểu “xếp hàng” mà bà con người Việt tại Hoa
Kỳ gọi là “giải nhận tiền”, lần lượt trao cho nhiều phần tử chống đối,hô hào
lật đổ chính quyền ở Việt Nam như: Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Phạm Hồng
Sơn, Phạm Quế Dương, Nguyễn Đan Quế, Phan Văn Lợi, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Văn Đài,
Lê Thị Công Nhân, Trần Khải Thanh Thủy, Đoàn Huy Chương, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn
Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Anh Kim, Đỗ Minh Hạnh, Hoàng Minh Chính… Giải
thưởng nhân quyền Việt Nam trao hàng năm cho những kẻ mù quáng có “thành tích”
theo tiêu chí của VHRN đề ra là “chống đối, xuyên tạc, vu khống, kích động bạo
loạn, bôi nhọ chính quyền Việt Nam” mỗi kẻ được trao giải sẽ được 3.000 đôla
Mỹ.
Sau nhiều năm duy trì hình thức “bản tin nhân
quyền” sớm chết yểu, giải thưởng nhân quyền, thông cáo báo chí, báo cáo nhân
quyền Việt Nam, Báo cáo về tình hình nhân quyền Việt Nam năm 2020 và 5 tháng
đầu năm 2021 về cơ bản vẫn là cóp nhặt, xào xáo các báo cáo, bài viết xuyên tạc
tình hình Việt Nam của các cá nhân, tổ chức chống đối, thù địch với Việt Nam.
Vậy nên dễ hiểu, vì sao nó vẫn duy trì cách xuyên tạc cũ rích, lối mòn, thiếu
căn cứ như vậy.
VKL
No comments:
Post a Comment