Về Vấn Đề Dùng Bút Danh “Trần Dân Tiên” Của Cụ Hồ
Trần Khuê– Ng. Thị Thanh Xuân
LTS: "Đối thoại" là một sinh hoạt dân chủ cần thiết để nâng kiến thức của những người đọc hay khán thính giả. Sách báo điện tử đã giúp chúng ta được đối thoại, dù trực tiếp hay gián tiếp, với những giáo điều, kinh điển, là những thứ dễ làm cho trí não con người bị khô cằn do sự lập đi lập lại nhiều ngày, nhiều nơi. Nhưng, nếu đối thoại được thể hiện đông đảo, nhưng phát xuất từ cảm tính, thường là thiếu kiến thức, sẽ làm cho ảnh hưởng của đối thoại bị "phản tác dụng," thay vì đem lại ích lợi lại thêm có hại, vì người ta quên suy nghĩ cặn kẽ, chỉ vì bị áp lực "số đông." Do đó không phải đếm số đông của các trang web hay các bloggers đăng cùng quan niệm mà xem là đúng. Chọn "tư tưởng hay", "nhận định đúng" không phải là chọn những vị dân biểu, nên không thể dựa vào số đông. Chúng tôi xem trọng các ý kiến có tính cách nghiên cứu, có phẩm lượng hơn là khối lượng, để cân bằng kiến thức của người đọc trong sinh hoạt đối thoại. Xin giới thiệu bài viết của tác giả Trần Khuê– Ng. Thị Thanh Xuân Về Vấn Đề Dùng Bút Danh “Trần Dân Tiên” Của Cụ Hồ. (SH)Cụ Hồ đã ra đi khỏi thế giới này gần nửa thế kỷ rồi (1969-2012). Người đi nhưng tinh thần và tâm hồn vẫn ở lại. Và có lẽ còn ở lại nhiều thế kỷ nữa nếu con người, đặc biệt với những con người cần lao mong “đủ cơm ăn, áo mặc và được học hành”. Trước khi là Chúa, là Phật, là thần thánh, là vĩ nhân… tất cả đều là người bình thường với rất nhiều vấn đề liên quan đến nhân loại.
Hồ Chí Minh, một con người bình thường mà vĩ đại, vẫn tồn tại với đủ điều khen, tiếng chê, lòng hận thù và tinh thần cảm phục, chắc vẫn còn đứng mãi với thời gian.
Ở Châu Á với nhiều trường học, công viên, đường phố mang tên Cụ, hình tượng Cụ. Đặc biệt ở Ấn Độ:
“Một người đàn ông cho hay, những năm 1970, nhiều thanh niên còn truyền nhau phiên bản khác của khẩu hiệu ủng hộ Việt Nam: "Tên cha tôi, tôi có thể quên, nhưng không bao giờ quên Việt Nam". (nguồn: bài Tên anh, tên tôi, Việt Nam, Việt Nam của Hồng Nga trên Website BBC). Thời điểm đó, nếu không ủng hộ cụ Hồ Chí Minh thì sao yêu quí Việt Nam đến thế?
tượng HCM ở Kolkata (Ấn độ)
Đặc biệt hơn nữa, ngoài bức tường danh nhân ở Paris còn là hình ảnh Hồ Chí Minh bên cạnh 19 vĩ nhân khác của 20 thế kỷ của nhân loại do một danh họa vẽ trên vòm nhà hữu nghị ở Mexico (có cả hình thánh Gandhi và Giáo hoàng) Tin mới : tháng 8-2012 người ta mới lại làm lễ khánh thành tượng đài Hồ Chí Minh ở thủ đô thủ đô Buenos Aires, Argentina. Có những người sau khi đọc tác phẩm “Đối thoại” của chúng tôi (gồm Đối thoại 2000 và đối thoại 2001) đã nêu thắc mắc: “Hai tác gỉa đã sùng bái và thần thánh hóa Hồ Chí Minh lại không thấy rằng Hồ Chí Minh đã viết tác phẩm tự khen mình rồi ký tên là Trần Dân Tiên để dối trá và lừa bịp mọi người hay sao?”
Chúng tôi đã từng trả lời miệng rằng: “Chúng tôi không sùng bái ai cả nhưng với tư cách người có văn hóa, chúng tôi có trách nhiệm tôn trọng sự sùng bái trong đời sống tâm linh của cộng đồng”.
Ở Trà Vinh và nhiều tỉnh nhân dân lập đền thờ Hồ Chí Minh, tôn Hồ Chí Minh là bậc thánh cứu nước thì chuyên đó không ai ngăn cản được và cũng không được quyền báng bổ." Không ai được phép xúc phạm đến đời sống tâm linh của Cộng đồng nếu muốn chứng tỏ mình là người có văn hóa. Mọi sự báng bổ Chúa, Phật, Thần Thánh đều biểu lộ tình trạng thiếu tim, thiếu óc và vô Văn hoá.
đền thờ Đức Thánh Trần ở Nha Trang
đền thờ Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Long Đức (Trà Vinh)
Có lúc chúng tôi đã hỏi lại họ: "Các anh có dám phê phán rằng khi đức Nguyễn Trãi cùng với đức Lê Thái Tổ tự xưng mình là người nhà giời rồi 2 sai nghĩa quân lấy mỡ viết lên lá cây hàng chữ “Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần” như thế là lừa bịp nhân dân không?”.
Tất nhiên mọi người đều im lặng không thể trả lời.
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Rất tiếc mấy nhà Hán học lại dịch “Nam đế” là “vua Nam”, dịch “cư” là ở, lại bỏ mất chữ “nghịch” trong “nghịch lỗ” (giặc trái mệnh trời), lại dịch nhầm mấy chữ thủ bại hư (lũ giặc nghịch mệnh trời ắt sẽ nắm chắc phần thất bại, dịch “nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” thành “chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”, như thế là làm mờ đi cái từ “thiên thư”, “thiên mệnh” vốn là dụng ý là cái thần của bài thơ. Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Vậy là chuyện viết chữ trên lá và chuyện đọc thơ ở miếu thần đều là phản đòn rất đắc dụng của tiền nhân. Ai dám coi những cao kiến, cao sách đó là không chính đáng?
Xưa kia người ta coi Trời là đấng tối cao sinh ra tất cả và điều khiển tất cả. Giai cấp thống trị Trung Hoa tôn xưng người đứng đầu là hoàng đế và hoàng đế tự nhận mình là Con Trời (thiên tử) được Trời giao cho sứ mệnh cai trị muôn dân (trị quốc) và dẹp yên tất cả các nước nhỏ (bình thiên hạ). Chủ nghĩa bành trướng Trung Hoa bắt nguồn từ đây và đã tồn tại ít nhất là hơn 5000 năm.
Các tộc người thuộc Bách Việt trồng lúc nước và sống yên bình trên miền Nam sông Dương tử. Sau bị Hán tộc tràn qua sông Dương tử, cửa xuống đó nay còn được gọi là Hán khẩu (Hồ Bắc) xuống đánh chiếm. Các tộc Việt chạy tán loạn sang đảo Đài Loan, quần đảo Nhật Bản và đa đảo phương Nam. Những tộc nào không chạy kịp tất nhiên bị cai trị và bị đồng hóa như Mần Việt, Đông Việt, Lưỡng Việt, Choang… Hiện nay nên có những công trình nghiên cứu về người Hoa gốc Việt.
Đặc biệt trường hợp Lạc Việt của chúng ta chạy không chịu chạy, đồng hóa không chịu đồng hóa nên đã trở thành những vấn nạn của lịch sử, thành chuyện đau đầu của các hoàng đế Trung Hoa từ bao đời nay. Không những thế các vị nguyên thủ của Lạc việt còn lớn tiếng khẳng định địa vị bình đẳng của mình với các hoàng đế phương Bắc.
Chính vì lẽ đó chúng tôi khẳng định rằng không ai được dịch chữ “đế” trong bản Tuyên ngôn độc lập thứ nhât của Lý Thường Kiệt.
Sông núi nước Nam, Nam đế ngự.
Rành rành phận định tại Sách Trời.
Cớ sao nghịch tặc dám xâm phạm?
Thảm bại kìa bay nắm chắc rôi!
(Trần Khuê dịch)
Không thể dịch: "sông núi nước Nam vua Nam ở" mà phải dịch là: "Sông núi nước Nam, Nam đế ngự". Còn chữ "đế" trong Bình Ngô đại cáo không thể dịch là: Từ Triệu, Đinh Lý Trấn xây nền độc lập cùng Hán Đường Tống Nguyên hùng cứ (làm chủ) một phương, mà phải dịch: “các đế nhất phương” là mỗi bên làm đế một phương. Rành rành phận định tại Sách Trời.
Cớ sao nghịch tặc dám xâm phạm?
Thảm bại kìa bay nắm chắc rôi!
(Trần Khuê dịch)
Do đó phương Bắc tự xưng là con trời thì phương Nam cũng xưng là mình thuộc mệnh trời, là những người do trời sai xuống để bình giặc Tống, bình giặc Minh. Gọi vấn đề thiên thư và thiên mệnh là đối pháp chính trị hay gọi là gì cũng được nhưng không ai dám nói đây là thủ đoạn lừa dối nhân dân. Đó là phương lược mà các đấng tiên liệt đã dùng để quy tụ lòng người, tập hợp lực lượng nhằm chiến thắng giặc ngoại xâm.
Cụ Hồ cũng thế thôi! chỉ khác là Cụ không phải viện đến “thần quyền” hay “thiên mệnh”. Trong khi mọi người chưa biết Hồ Chí Minh là ai thì Cụ buộc phải viết “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” để tự giới thiệu mình. Trong tập tự truyện này, Hồ Chí Minh kể một số quãng đời bôn ba hải ngoại và tìm đường cứu nước giải phóng dân tộc.
Phải công bằng và xác nhận rằng cụ Hồ đã kể toàn sự thật. Vì đơn giản là tất cả những nhân vật mà Cụ đã tiếp xúc có ít nhiều liên quan đến đời hoạt động của Cụ không một ai phê phán cụ Hồ đã bịa đặt một chi tiết nào; và mấy chục năm qua ngay cả những người đã ra rả chê trách Cụ ký bút danh Trần Dân Tiên cũng không nêu được một chi tiết nào sai sự thật và họ cũng chẳng bao giờ dám bàn về nội dung cuốn sách, chỉ một mực nhẩn mạnh: ký bút danh để tự viết về mình như thế là thiếu khiêm tốn kém đạo đức, lừa dối nhân dân.
Thực tế chứng minh rằng Cụ Hồ viết không nhằm mục đích để khoe khoang mà chỉ nhằm tự giới thiệu với quốc dân và công luận. Quá trình hoạt động của Cụ chứng minh Cụ là một người yêu nước hết lòng vì sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc. Việc tự giới thiệu nhằm tập hợp quần chúng đi theo mình kiên quyết chống thực dân Pháp xâm lược để bảo vệ nền độc lập còn non trẻ rõ ràng là tối cần thiết và cũng chẳng có thể coi đó là lập dị, cần chê trách.
Thông thường trong việc giao tiếp với cộng đồng người ta còn cần tự giới thiệu, huống hồ muốn làm đại sự không cho mọi người biết về mình thế nào được. Lịch sử đã chứng minh việc toàn dân Việt đoàn kết đi theo Cụ Hồ để đánh Pháp, chống Mỹ đã tạo nên những kỳ tích của thế kỷ. Người có lương tri không ai đi chê trách những việc “tự giới thiệu” của các vị anh hùng như Lý Thường Kiệt, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Hồ Chí Minh…
Vậy mà những nhân định hồ đồ kiểu này cứ được tự do nói, tự do viết trên Mạng rồi lại được tiếp tục tự do truyền từ miệng người nọ sang tai người kia mấy chục năm liền không thấy ai kể cả các cơ quan hữu trách thấy cần phải suy nghĩ, phân tích sự đúng sai phải trái. Đúng như ông William James, một học giả Hoa Kỳ đã nói: “Nhiều khi người ta cứ tưởng mình đang suy nghĩ nhưng thực ra họ chỉ đang sắp xếp lại những thành kiến mà thôi”.
Nhân đây chúng tôi đề nghị đã đến lúc nên thảo luận để loại bỏ đi những nếp tiêu cực trong đời sống văn hóa dân tộc chứ không nên coi đó là “bản sắc” cần làm “đậm đà thêm”…
Sao lại cứ coi việc tự nói về mình là không nên, là kém đạo đức? Cứ để cho người khác nói về mình mới là khách quan ư?. Thật ra chủ quan hay khách quan hoàn toàn phụ thuộc vào việc nói đúng sự thật hay sai sự thật. Ai biết rõ sự thực về mình và những điều mình quan sát bằng bản thân mình.
Có một hiện tượng khá buồn cười là những tướng bại trận của Pháp của Mỹ thì đua nhau viết hồi ký còn những tướng thắng trận của ta, rất nhiều người né tránh vì e rằng người ta chê kể chuyện về cuộc chiến đấu đời mình như thế là thiếu khiêm tốn hoặc nhằm lừa dối mọi người. Có một chi tiết trong hồi ký của bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ Mác Namara chắc chắn không ai dám coi đó không phải là sự thật:
“Trong bữa tiệc có một bà đứng trước tôi hỏi “Này ông Mac Namara hôm nay ông đã giết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em ở Việt Nam. Rồi không đợi tôi trả lời bà ấy đã nhổ toẹt vào mặt tôi rồi bỏ đi”.
Rồi những chi tiết như ông Mac Namara công khai thú nhận “Chúng tôi đã sai lầm một cách khủng khiếp. Chúng tôi thua Việt Nam vì đã không hiều lịch sử Việt Nam và văn hóa Việt Nam” thì đó là sự thật hay sự không thật? Chúng tôi vốn căm ghét ông Mac Namara người đã đồng tình trong việc dội 7 triệu tấn bom đạn lên đầu dân Việt nhưng không thể không bày tỏ lòng cảm phục trước sự chân thực của ông.
Kể những sự thật mà mình đã trải nghiệm mà lại coi là lừa dối thì đúng là “có đầu mà không có óc” (GS Trần Chung Ngọc) Vấn đề là người nghe phải kiểm tra và phân tích xem có đúng sự thật hay không. Một xã hội chìm đắm trong trạng thái tư duy tiểu nông hàng ngàn năm như ở nước ta thì việc nhẹ dạ cả tin những lời đồn thất thiệt, những ý kiến hồ đồ thật chẳng có gì lạ.
Tóm lại, cũng như việc đọc thơ Thần của Lý Thường Kiệt và việc viết chữ lên lá của Nguyễn Trãi, việc Cụ Hồ Chí Minh tự kể chuyện đời mình trong tác phẩm “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” chính là đáp ứng một nhu cầu của Đời sống và Lịch sử.
TP Hồ Chí Minh, 05 – 2012 _04-2013
Trần Khuê – Ng.Thị Thanh Xuân
(Nguồn: Trích chuyên luận ”Đấng minh triết Hồ Chí Minh trong đời sống tâm linh Việt”)
Warning: include(List.inc.php) [function.include]: failed to open stream: No such file or directory in /home/content/65/9872265/html/THOISU_CT/ChuTr/TranKhue.php on line 87
Warning: include() [function.include]: Failed opening 'List.inc.php' for inclusion (include_path='.:/usr/local/php5_3/lib/php') in /home/content/65/9872265/html/THOISU_CT/ChuTr/TranKhue.php on line 87
Đức Nguyễn Trãi cùng Đức Lê Lợi tự xưng người nhà giời, sai 2 nghĩa quân lấy mỡ viết lên lá cây(cho kiến đục) hàng chữ “Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần” là để tranh thủ nhân tâm - thời nay gọi là tâm lý chiến - thì đó là một kế sách, nên không gọi là lừa bịp dân.
ReplyDeleteCòn Những mẩu chuyện đời hoạt động của Hồ Chủ tịch bút danh Trần Dân Tiên là một tác phẩm Cụ Hồ tự viết về mình - theo tác giả bài viết là để tự giới thiệu, trong khi mọi người chưa biết HCM là ai. Nói theo ngôn ngữ hiện tại là "tự tiếp thị" bằng cách viết và ký tên "một người khác" để PR - "tự đánh bóng tên tuổi mình" (TĐBTTM). Giống thời bây giờ các quan bỏ khối tiền thuê phóng viên viết bài đăng báo "TĐBTTM" vậy! Có hơi khác là lúc ấy Bác không "giàu" như các quan mình bây giờ, hoặc sợ lộ chuyện, nên tự viết lấy.
Và do tự thần thánh hoá mình cao độ - là Lãnh tụ Đức độ, suốt đời vì Dân vì Nước, hy sinh lạc thú gia đình, không vợ con - nên tội nghiệp, Bác phải làm những chuyện lén lút, bất nhân thất đức, lấy cô Nông thị Xuân 18 tuổi, đẻ 1 đứa con mà không dám nhận là cha (có tên là Vũ Trung - do Ô. Vũ Kỳ là thư ký Bác, nhận nuôi. Nay là Trung tá NTT (thuộc quân số của Bộ QPVN). Nhưng điều tàn bạo, vô nhân tính hơn cả là, để giữ vững Danh hiệu Tự Tôn trên, Bác đã để cho thuộc hạ là tên đồ tể Trần Quốc Hoàn - BT Bộ Nội vụ của nước VNDCCH - thủ tiêu bằng cách trùm bao vải, đập đầu bằng búa cả 2 chị em cô Xuân và cô Vàng (mẹ và dì của Trung). *Sự kiện này được nhiều người biết đến là do một lá thư tố cáo ghi tại Cao Bằng ngày 29/7/1983, được chồng sắp cưới của cô Vàng, là một thương binh, viết gởi cho CT/QH lúc đó là Ô. Nguyễn Hữu Thọ,và được lưu giữ tại vp QHVN. Và trong Hồi ký Đêm Giữa Ban Ngày của nhà văn Vũ Thư Hiên - con nhà CMLT Vũ Đình Huỳnh, cộng sự thân tín của Bác - có nói đến (hãy tìm đọc HK/ ĐGBN, để coi như thêm 1 TL chứng thực. Còn lá thư tố cáo khá dài,nếu có yêu cầu làm TL/CT, sẽ được dán nguyên văn lên sau. Chỉ sợ bị xóa lẹ không ai kịp đọc, vì bảo đảm đọc xong ai cũng ghê tỡm)
...Vào 7 giờ tối ngày 11 tháng 2 năm 1957, ngày em còn nhớ như đinh đóng cột. Một chiếc xe com măng ca thường đón chị Xuân lên gặp bác Hồ, anh Ninh xồm, người bảo vệ Trần Quốc Hoàn chuyển lên bảo vệ Bác, vào gặp chị Xuân nói lên gặp Bác. Chị Xuân mặc quần áo, xoa nước hoa rồi ra đị Sáng hôm sau, 12 tháng 2, một nhân viên Công an Hà Nội đến báo tin chị Xuân gặp tai nạn ô tô chết rồi, hiện còn để ở nhà xác bệnh viện Phủ Doãn. Em hốt hoảng đưa cháu cho Chị Nguyệt, ra lên xe Công an vào bệnh viện. Em không được vô nhà xác, họ nói còn mổ tử thi. Lên một phòng chờ em thấy trong phòng đã khá đông người: Công an, Tòa án, Kiểm sát viên.
DeleteSau một tiếng, hai bác sĩ, một cán bộ Công an, một kiểm sát viên lên phòng chờ, đem theo một tờ biên bản đọc to lên cho mọi người nghe. Tử thi thân thể không có thương tích gì, thấy rõ không bị tai nạn ô tô và cũng không phải bị đâm chém đánh đập gì. Mổ tử thi trong cơ thể lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tích gì. Dạ dầy không có thức ăn, không có thuốc độc. Tử cung không có tinh trùng biểu thị không bị hiếp dâm. Duy chỉ có xương đỉnh đầu bị rạn nứt. Mổ sọ não không còn óc, mà chỉ còn nước nhờn chảy tuôn ra. Bác sĩ tuyên bố đây có thể bị chùm chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa đầu.
Này ,giờ tao nói tao là bố ,là ông ,là cụ mày thì mày cũng phải gọi tao là bố ,là ông ,là cụ hả .?
DeleteNói năng ngu xuẩn ,bố láo bố toét.Cụ Hồ là đức Phật Ngọc Hồ Chí Minh-cả dân tộc Việt thờ cúng cụ như vị thần linh,thế giới còn phải công nhận cụ là danh nhân thế giới ,bố mẹ ông bà mày cũng không dám nói thế về cụ Hồ .
May cho bọn mày cụ Hồ là người đời nay ,chứ vài trăm năm nữa bọn mày nói thế thì sét đánh tan thây rồi con ạ.Đồ vô phúc !
Giowf nayf vaac conf thawngf oom casi ddasm "tuw lieeuj" chongs cojng ddi rair, haif vaix.
ReplyDeletehttp://fddinh.blogspot.com/2011/04/tran-dan-tien-va-nhung-su-ngo-nhan.html
VU CÁO NGƯỜI KHÁC LÀ DƯ LUẬN VIÊN
DeleteVu người là dư luận viên
Còn mình thì giả Dân Tiên họ Trần
Họ Trần là bậc văn nhân
Tiếng thơm lừng lẩy, uy thần vang xa
Cho nên lủ nhặng gian tà
Mượn oai nhát khỉ mới là rung cây
Nhưng sao dấu được thân cầy
Lòi đuôi liếm “kít” quan thầy ngoại bang
Ba que phe phẩy cờ vàng
Sủa vang “ rân chủ “ sô hàng công viên
Khóc rên đả đảo liên miên
Tuyên Ngôn với cả Nhân Quyền ,Tự Do
Muốn Tự Do phải tự lo
Chớ không chỉ giỏi hét to hơn người
Khốn thay một lủ đười ươi
Nhố nhăng nham nhở khóc cười lao nhao
Làm thơ bát nháo tào lao
Cho thiên hạ thấy rằng tao dốt này
Giả nhân giả nghỉa cầu may
Biết đâu trả được thù ngày xưa kia
Nhân Văn Giai Phẩm ô kìa
Sao còn nhắc chuyện từ khuya xa rồi
Chắc là muốn khích tướng thôi
Cho ai chợt nhớ để mời thêm quân
Thêm quân thì nhớ thêm quần
Ngày Ba Mươi ấy bao lần tụt ra
Tụt ra giờ lại ba hoa
Rằng chúng Việt Cộng ,ta là ... Việt Gian
Việt gian mới phải điêu tàn
Tham tiền theo chúng tiêu tan cuộc đời
Cuộc đời đẹp lắm ai ơi
Đừng đem đánh đổi đôi lời gió trăng
Những lời trâng tráo lố lăng
Rằng em/anh sẻ vinh quang như trời
Muốn như trời sẽ tả tơi
Mai kia rồi sẽ rả rời xác xơ
“Ba que” mà lấy làm cờ
Ngày bị “xỏ lá” sẽ sờ sờ ra
Ai ơi xin hãy tránh xa
Bọn “rân chủ “ ấy thối tha vô cùng.