Nhắc đến “nhà đòn” là không ai là không nghĩ đến đối tượng Dương Văn Mình với tư tưởng lừa đảo, lối sống tha hóa, biến chất của một con người chuyên dụ dỗ, lừa gạt đồng bào dân tộc Mông kém hiểu biết, sinh sống ở miền núi, đặc biệt là vùng sâu, vùng xa các tỉnh như: Tuyên Quang, Cao Bằng, Bắc Kạn, Thái Nguyên…
Khi tự cho mình là người truyền thừa của “chúa trời” hiện hữu dưới trần gian để soi sáng cho dân, hắn luôn có một giáo lý xuyên suốt trong “Tín ngưỡng Dương Văn Mình” của hắn là khuyên và dụ người Mông đi theo chúa trời. Khi không có cơm ăn áo mặc, hãy đóng góp cho “chúa trời” thông qua hắn tự ắt sẽ có cuộc sống sung túc, muốn gì được nấy; bị bệnh tật ắt sẽ tự khỏi,…
Hãy xem hắn và người dân tin theo “tín ngưỡng” tà đạo kia có cuộc sống mà hắn nói có như mong đợi không?
Hiện nay, chính hắn đã, đang và sẽ tiếp tục phải điều trị suy tim, suy thận. Đến định kỳ hàng tháng, hắn đều xuống Hà Nội cùng người thân để điều trị bệnh tại các bệnh viện Trung ương. Nhìn hắn không khác gì một ông ăn mày, không có sức sống.
Ấy thế mà cứ đi rao giảng cái gọi là “đạo lý” của hắn cho người dân; thật là nực cười! À không, để có thể duy trì và vẫn còn tồn tại đến như bây giờ thì ít nhiều hắn cũng có đồng bọn, tay chân của hắn ở một số địa phương “trọng điểm (nơi dễ lừa gạt)” để thu hút đồng bào kém hiểu biết đi theo và tin tưởng hắn, tôn sùng hắn.
Vào các ngày cuối tuần, ở các địa phương bị ảnh hưởng bởi “Tín ngưỡng Dương Văn Mình” này đều tập trung đông người, đồng bào theo hắn không tu chí làm ăn, chỉ nhảy múa, ca hát, “ăn” những dòng chữ, thói quen điên rồ của hắn vào trong trí óc của mình.
Đến thời điểm này thì số đồng bào theo hắn tưởng được “bất tử” kia thì chết thì vẫn cứ chết, cuộc sống nghèo khổ vẫn nghèo khổ, vẫn thuộc diện hộ nghèo, nằm trong vùng đặc biệt khó khăn của các địa phương.
Một vài thông tin khác về sức khỏe người thân của hắn, đặc biệt là cháu nội Dương Thị Yên Hương, sinh năm 2017. Sau một thời gian dài chạy tới chạy lui, điều trị bệnh ung thư máu ở Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương thì bệnh viện đã trả về, do không còn khả năng cứu chữa nữa. Đây chính là thời điểm để hắn thể hiện “tài năng” của mình, chữa được bách bệnh, biến người có bệnh tật thành người khỏe mạnh. Cái lý của hắn, người đọc chả ai thèm tin cả bởi vì nếu hắn có làm được như vậy thì hắn cũng đã không phải định kỳ xuống Hà Nội để chữa bệnh của chính mình.
Một thời gian không lâu sau, cháu nội của hắn đã chết. Lại có cớ để tái dựng “nhà đòn” ngay tại nhà riêng. Từ những cây thánh giá, đồ vật tượng trưng, để người chết ngay tại nhà mình. Chính quyền đã đến tuyên truyền, vận động để tháo dỡ “nhà đòn”, nhưng ngược lại, người dân theo hắn không đồng ý, lăng mạ, chửi bới chính quyền.
Tư tưởng, trình độ hiểu biết của một số người dân đồng bào dân tộc thiểu số vẫn còn bảo thủ, lạc hậu, cùng với sự tin tưởng mù quáng vào “tín ngưỡng Dương Văn Mình”,… cho nên cuộc sống hiện tại vẫn chỉ là một màu đen tối, không có tương lai tươi sáng nếu vẫn đi theo đường lối dẫn dắt của hắn.
Cần phải có sự vào cuộc của chính quyền địa phương, các ngành chức năng kết hợp với các chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước để cùng xóa bỏ những tà đạo, tín ngưỡng trái phép, cùng xây dựng một đất nước dân chủ, giàu đẹp, văn minh, mang lại cho đồng bào dân tộc thiểu số, vùng sâu vùng xa có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
No comments:
Post a Comment