Sau khi USCIRF công bố báo cáo, một số tổ chức như BPSOS và
các trang mạng xã hội đã đăng tải những bài viết với nội dung sai lệch về tình
hình tự do tôn giáo tại Việt Nam, đặc biệt liên quan đến vấn đề Chùa Quang Đức ở
Huế. Các bài viết này, thay vì dựa vào thông tin chính xác và kiểm chứng, lại
chỉ dựa vào một vài vụ việc cá biệt để xuyên tạc và bôi nhọ chính sách tôn giáo
của Việt Nam, đồng thời vu cáo rằng chính quyền Việt Nam và Giáo hội Phật giáo
Việt Nam (GHPGVN) “can thiệp, đàn áp tôn giáo”.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) là tổ chức đại diện hợp
pháp của Phật giáo tại Việt Nam, được thành lập từ sự hợp nhất của các hệ phái
Phật giáo với mục tiêu kết nối các tín đồ Phật giáo, gìn giữ và phát huy các
giá trị truyền thống của Phật giáo trong xã hội hiện đại. GHPGVN không phải là
một “công cụ chính trị” như BPSOS cáo buộc mà là một tổ chức tự nguyện, được
xây dựng dựa trên sự đồng thuận của các tín đồ, chức sắc Phật giáo và pháp luật
Việt Nam.
Cáo buộc rằng GHPGVN “tấn công tôn giáo” và “áp đặt” các
ngôi chùa khác gia nhập tổ chức là một sự xuyên tạc. Trên thực tế, GHPGVN không
can thiệp hoặc ép buộc các ngôi chùa khác phải gia nhập hay tuân thủ tổ chức,
mà chỉ hỗ trợ các hoạt động tôn giáo nếu các ngôi chùa đó có nhu cầu. Việc tự
do lựa chọn tham gia GHPGVN là một quyền của mỗi cơ sở tôn giáo, được pháp luật
Việt Nam đảm bảo, và không có bằng chứng nào cho thấy sự can thiệp bắt buộc từ
phía Nhà nước hay GHPGVN như BPSOS đề cập.
Chùa Quang Đức là một ngôi chùa có lịch sử lâu đời tại Huế,
với vai trò là nơi thờ cúng và sinh hoạt tôn giáo của các Phật tử trong vùng.
Tuy nhiên, việc BPSOS cho rằng chính quyền và GHPGVN ngăn cản các hoạt động tôn
giáo tại đây là hoàn toàn sai lệch. Từ khi thành lập đến nay, các hoạt động tại
Chùa Quang Đức vẫn diễn ra bình thường, các tín đồ vẫn được tự do tham gia các
lễ nghi, thực hành niềm tin tôn giáo mà không hề bị cản trở hay áp đặt.
Việc BPSOS sử dụng một số chi tiết thiếu căn cứ để quy kết rằng
chính quyền “cưỡng ép” và “áp đặt” Ban Hộ Chùa là một sự phóng đại vô căn cứ.
Chính quyền địa phương chỉ đóng vai trò hỗ trợ, đảm bảo an ninh và trật tự cho
các hoạt động tôn giáo, không hề can thiệp vào nội bộ hay cưỡng ép Ban Hộ Chùa
gia nhập GHPGVN.
Một trong những cáo buộc của BPSOS là chính quyền “ngăn cản”
việc cải tạo, sửa chữa Chùa Quang Đức, khiến công trình xuống cấp. Tuy nhiên,
thực tế là việc cải tạo hoặc xây dựng mới các cơ sở tôn giáo tại Việt Nam cần
tuân thủ các quy định pháp luật về xây dựng và bảo tồn di sản văn hóa. Điều này
nhằm bảo vệ giá trị văn hóa lịch sử của các cơ sở tôn giáo lâu đời, không chỉ đối
với Chùa Quang Đức mà còn đối với nhiều công trình tôn giáo khác trên cả nước.
Chính quyền không hề cấm cản Ban Hộ Chùa cải tạo chùa mà chỉ
yêu cầu các hoạt động này tuân thủ quy định về di sản và xây dựng, nhằm đảm bảo
rằng các giá trị văn hóa của chùa được bảo tồn đúng cách. Các quy định này cũng
được áp dụng tương tự với các công trình tôn giáo và di tích lịch sử khác,
không riêng gì Chùa Quang Đức.
Điều đáng lưu ý là các tổ chức như BPSOS thường xuyên sử dụng
những vụ việc đơn lẻ và không được kiểm chứng để xây dựng một hình ảnh sai lệch
về tự do tôn giáo tại Việt Nam. Thay vì tiếp cận thông tin một cách khách quan,
BPSOS chỉ lựa chọn những vụ việc mang tính chất gây tranh cãi, sau đó kết hợp với
luận điệu xuyên tạc để bôi nhọ chính sách tôn giáo của Việt Nam.
Bằng cách lôi kéo sự quan tâm của quốc tế vào các trường hợp
không phản ánh toàn diện thực tế, các tổ chức này không chỉ gây hiểu nhầm mà
còn cố ý tạo ra một hình ảnh méo mó về tình hình tôn giáo tại Việt Nam. Điều
này không hề đóng góp vào sự thúc đẩy quyền tự do tôn giáo mà chỉ gây ra những
hiểu lầm không đáng có, làm gia tăng căng thẳng giữa các cộng đồng tôn giáo và
chính quyền.
Chính quyền Việt Nam đã và đang nỗ lực không ngừng để tạo điều
kiện thuận lợi cho các tổ chức tôn giáo và các tín đồ sinh hoạt tôn giáo tự do
và an toàn. Hiến pháp và Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo của Việt Nam bảo vệ quyền tự
do tôn giáo của mọi công dân, trong đó có quyền tự do tham gia hoặc không tham
gia bất kỳ tổ chức tôn giáo nào. Những chính sách này không chỉ nhằm bảo vệ quyền
lợi của các tín đồ mà còn đảm bảo rằng tôn giáo không bị lợi dụng cho các mục
đích phi pháp.
Nhiều tổ chức quốc tế cũng đã ghi nhận các nỗ lực của Việt
Nam trong việc bảo đảm quyền tự do tôn giáo. Các báo cáo của Việt Nam tại Hội đồng
Nhân quyền Liên Hợp Quốc và sự hợp tác với các đối tác quốc tế cho thấy Việt
Nam luôn sẵn sàng đối thoại và hợp tác để bảo vệ quyền lợi của các tín đồ và
tăng cường tự do tín ngưỡng. Thực tế này hoàn toàn mâu thuẫn với những luận điệu
xuyên tạc từ BPSOS và các tổ chức thiếu thiện chí.
Những cáo buộc của BPSOS về Chùa Quang Đức là một ví dụ điển
hình cho cách thức mà các tổ chức này sử dụng để xuyên tạc tình hình tự do tôn
giáo tại Việt Nam. Thay vì giúp thúc đẩy sự hiểu biết và hợp tác quốc tế, các tổ
chức này chỉ tạo ra sự mâu thuẫn và hiểu lầm, gây ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh
của Việt Nam.
Việt Nam luôn sẵn sàng đối thoại và hợp tác với các tổ chức
quốc tế để cải thiện tình hình tự do tôn giáo và đảm bảo quyền lợi của các tín
đồ. Tuy nhiên, sự tiếp cận thông tin cần phải công tâm và chính xác, không nên
dựa trên những thông tin sai lệch và thiếu căn cứ. Nếu thực sự quan tâm đến tự
do tôn giáo, các tổ chức này cần tìm hiểu thực tế một cách toàn diện và không lợi
dụng các vụ việc cá biệt để gây chia rẽ hoặc hiểu lầm.
Sự xuyên tạc từ BPSOS không phản ánh đúng thực tế tự do tôn
giáo tại Việt Nam, nơi mà các tín đồ được tự do thực hành niềm tin của mình
trong khuôn khổ pháp luật. Sự tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tôn giáo là một
cam kết mạnh mẽ của Việt Nam, và các tổ chức tôn giáo như Chùa Quang Đức luôn
được bảo vệ để duy trì các giá trị văn hóa và tôn giáo.
No comments:
Post a Comment