Sunday, December 29, 2024

Nghị định 147 và sự phù hợp với Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị (ICCPR)

 Nghị định 147/2024/NĐ-CP của Việt Nam được ban hành để quản lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet, hướng tới xây dựng một không gian mạng lành mạnh, an toàn và văn minh. Một số tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí đã xuyên tạc rằng nghị định này vi phạm quyền tự do ngôn luận và quyền riêng tư, đi ngược lại Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị (ICCPR). Tuy nhiên, phân tích và so sánh giữa Nghị định 147 với các quy định của ICCPR cho thấy rằng nghị định này hoàn toàn phù hợp với các chuẩn mực quốc tế và có cơ sở pháp lý vững chắc.

Điều 19: Quyền tự do ngôn luận Công ước ICCPR khẳng định rằng:

1.     Mọi người có quyền giữ quan điểm mà không bị can thiệp.

2.     Mọi người có quyền tự do biểu đạt, bao gồm quyền tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt thông tin và ý tưởng dưới mọi hình thức, không phân biệt biên giới.

3.     Quyền tự do ngôn luận có thể bị hạn chế nếu:

o    Cần thiết để tôn trọng quyền và uy tín của người khác.

o    Cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức xã hội.

Điều 17: Quyền riêng tư Công ước quy định rằng:

  • Không ai bị can thiệp một cách tùy tiện hoặc bất hợp pháp vào đời tư, gia đình, nhà ở hoặc thư tín.
  • Mọi người đều có quyền được pháp luật bảo vệ chống lại sự can thiệp hoặc tấn công như vậy.

So sánh Nghị định 147 với ICCPR, có thể thấy rõ sự tương thích:

Thứ nhất, quyền tự do ngôn luận và trách nhiệm theo Nghị định 147: Nghị định 147 đảm bảo quyền tự do ngôn luận: Người dân có thể tự do bày tỏ quan điểm, chia sẻ thông tin trên mạng xã hội. Tuy nhiên, quyền này đi kèm trách nhiệm, không được xâm phạm lợi ích của quốc gia, quyền và uy tín của cá nhân, tổ chức khác. Quy định này phù hợp với Điều 19(3) của ICCPR: ICCPR cũng quy định rằng quyền tự do ngôn luận phải có giới hạn khi cần bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng hoặc quyền lợi của người khác. Các quy định của Nghị định 147 về việc kiểm soát nội dung độc hại, tin giả và lừa đảo hoàn toàn phù hợp với chuẩn mực này.

Thứ hai, quyền riêng tư và xác thực danh tính người dùng:  Nghị định 147 yêu cầu xác thực danh tính người dùng để ngăn chặn tài khoản ảo, giảm thiểu tình trạng lạm dụng mạng xã hội cho các hành vi vi phạm pháp luật như lừa đảo, phát tán tin giả hoặc xúc phạm danh dự cá nhân. Quy định này phù hợp với Điều 17 của ICCPR: Xác thực danh tính không can thiệp vào quyền riêng tư của người dùng, mà đảm bảo mọi tài khoản mạng xã hội có thể truy vết khi xảy ra vi phạm pháp luật và việc này không yêu cầu công khai thông tin cá nhân, mà chỉ bảo đảm tính minh bạch và trách nhiệm. Quy định cũng đi kèm với bảo vệ dữ liệu cá nhân theo pháp luật Việt Nam.

Thứ ba, xử lý nội dung vi phạm và trách nhiệm của các nền tảng mạng xã hội: Nghị định 147 yêu cầu các nền tảng phải gỡ bỏ nội dung vi phạm trong vòng 24 giờ, nhằm ngăn chặn sự lan truyền của tin giả, nội dung độc hại hoặc kích động. Quy định này phù hợp với Điều 19(3) của ICCPR, đảm bảo cân bằng giữa quyền tự do ngôn luận và trách nhiệm pháp lý, bảo vệ lợi ích của cộng đồng và an ninh quốc gia. Nó cũng tương tự, nhiều quốc gia như Đức, Singapore và Australia cũng áp dụng các quy định buộc nền tảng mạng xã hội chịu trách nhiệm với nội dung vi phạm. 

Các quy định trong Nghị định 147 hoàn toàn tương thích với các chuẩn mực quốc tế. ICCPR công nhận quyền tự do ngôn luận không phải là quyền tuyệt đối: Việc đặt ra các giới hạn hợp lý nhằm bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng và quyền lợi của cá nhân khác là cần thiết và được phép theo Điều 19(3). Xác thực danh tính và bảo vệ quyền lợi người dân không chỉ phù hợp với ICCPR mà còn tương thích với các luật bảo vệ dữ liệu quốc tế như GDPR của EU. Các quốc gia như Hoa Kỳ, EU, và Singapore đều có các biện pháp tương tự nhằm xử lý nội dung vi phạm, bảo vệ quyền lợi người dùng và đảm bảo an ninh mạng. Điều này cho thấy, Nghị định 147 không chỉ phù hợp với chuẩn mực quốc tế mà còn bắt kịp xu hướng toàn cầu.

Tự do ngôn luận luôn đi kèm với trách nhiệm. Nghị định 147 chỉ giới hạn các hành vi lợi dụng quyền này để gây hại, như phát tán tin giả, kích động, hoặc bôi nhọ. Điều này hoàn toàn phù hợp với ICCPR.  Xác thực danh tính không yêu cầu công khai thông tin cá nhân, mà nhằm ngăn chặn tài khoản ảo, bảo vệ người dùng và đảm bảo môi trường mạng an toàn. Đây là biện pháp hợp lý và phù hợp với Điều 17 của ICCPR. Việc kiểm soát nội dung vi phạm không phải là kiểm duyệt, mà nhằm ngăn chặn các thông tin độc hại, tin giả gây tổn hại đến an ninh quốc gia, trật tự xã hội, và lợi ích cộng đồng.

Nghị định 147 của Việt Nam không chỉ phù hợp với các quy định của Công ước ICCPR mà còn tương thích với thực tiễn quốc tế trong quản lý không gian mạng. Những luận điệu xuyên tạc rằng nghị định này "vi phạm quyền con người" hoặc "hạn chế tự do" hoàn toàn sai lệch, nhằm mục đích phá hoại nỗ lực xây dựng môi trường mạng lành mạnh và bảo vệ người dân.

Ủng hộ Nghị định 147 là ủng hộ một không gian mạng an toàn, minh bạch và văn minh, đồng thời khẳng định tinh thần thượng tôn pháp luật và trách nhiệm quốc tế của Việt Nam.

 


Saturday, December 28, 2024

Tại sao Quyenduocbiet cay cú với Nghị định 147?

 


Nghị định 147/2024/NĐ-CP được ban hành nhằm tăng cường quản lý an ninh mạng, đảm bảo an toàn thông tin, và thúc đẩy môi trường internet lành mạnh tại Việt Nam. Các quy định mới như gỡ bỏ nội dung vi phạm trong vòng 24 giờ, xác thực danh tính người dùng, và yêu cầu nền tảng cung cấp thông tin người dùng khi có yêu cầu hợp pháp từ cơ quan chức năng, không chỉ góp phần hạn chế thông tin sai lệch mà còn bảo vệ người dùng trước các hành vi lừa đảo, tin giả, và nội dung độc hại. Nghị định này giúp giảm tình trạng vô danh phát tán tin giả, lừa đảo trực tuyến và các hành vi vi phạm khác. Theo Cục trưởng Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử Lê Quang Tự Do, các quy định mới sẽ giải quyết tình trạng vô trách nhiệm của những người ẩn danh trên mạng, đồng thời yêu cầu các nền tảng cung cấp thông tin người sử dụng cho các cơ quan chức năng khi có yêu cầu.

Cơ sở pháp lý của Nghị định 147 không chỉ nằm trong khuôn khổ pháp luật Việt Nam mà còn phù hợp với các chuẩn mực quốc tế, như Điều 19 của Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị (ICCPR). Quyền tự do ngôn luận được bảo đảm, nhưng đi kèm trách nhiệm và giới hạn, nhằm bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, và quyền lợi của cá nhân khác.

Việt Nam là một trong những quốc gia có số lượng người dùng mạng xã hội cao nhất thế giới, với khoảng 203 triệu tài khoản, trong đó có 72 triệu tài khoản Facebook, 63 triệu tài khoản YouTube và 67 triệu tài khoản TikTok. Vì vậy, việc Nhà nước ban hành các luật và văn bản pháp lý, trong đó có Nghị định 147, nhằm hoàn thiện hệ thống pháp luật không chỉ bảo vệ quyền con người mà còn đảm bảo một môi trường mạng an toàn, lành mạnh và trách nhiệm.

Tuy nhiên, hòa cùng dàn “hợp xướng” của những trang tin chuyên xuyên tạc, chống phá Việt Nam, trang Quyenduocbiet đưa ra nhiều luận điệu sai trái, xuyên tạc Nghị định 147, ví dụ như việc cho rằng nghị định này "bịt miệng người dân" hay "chính sách công an trị". Những luận điệu này hoàn toàn không có cơ sở và mang tính kích động dư luận, nhằm gieo rắc sự hoang mang và phá hoại niềm tin của người dân vào chính sách Nhà nước. Đặc biệt, họ cố tình đánh đồng các biện pháp quản lý an ninh mạng với việc “xâm phạm nhân quyền”. Điều này không đúng khi chính Nghị định 147 nhấn mạnh bảo vệ quyền lợi người dùng mạng xã hội, giảm tình trạng lạm dụng quyền tự do ngôn luận để gây rối trật tự và an ninh xã hội.

Từ khi ra đời, trang Quyenduocbiet không chỉ là một blog đơn thuần mà là công cụ của các tổ chức phản động nhằm chống phá Nhà nước Việt Nam. Những hành động như tung tin giả, xuyên tạc chính sách, và kích động dư luận đều phục vụ cho mục đích chính trị xấu xa. Động cơ của họ bao gồm:

·                     Kích động chia rẽ nội bộ dân tộc: Tạo ra sự hoài nghi giữa người dân và Nhà nước để làm suy yếu khối đoàn kết.

·                     Phá hoại niềm tin vào pháp luật: Lợi dụng các vấn đề nhạy cảm để bôi nhọ uy tín của Đảng và Chính phủ, gây ra sự bất ổn xã hội.

·                     Thu lợi tài chính từ những thế lực phản động bên ngoài: Các bài viết mang tính kích động thường đi kèm với các lợi ích tài chính bất chính từ tổ chức chống đối nước ngoài.

Quyenduocbiet chỉ là một trong những công cụ của các thế lực thù địch nhằm phá hoại đất nước. Việc xuyên tạc Nghị định 147 là một phần trong chiến lược chống phá của họ. Tuy nhiên, với sự tỉnh táo, đoàn kết và đồng lòng của nhân dân, những âm mưu này sẽ thất bại. Chúng ta cần khẳng định mạnh mẽ rằng: Nghị định 147 không “bịt miệng” bất kỳ ai, mà chỉ đặt ra những giới hạn hợp lý để bảo vệ lợi ích chung của cộng đồng và quốc gia.

 

So sánh Nghị định 147 với các quy định an ninh mạng tại Hoa Kỳ, EU và Trung Quốc

 


Nghị định 147/2024/NĐ-CP của Việt Nam là một bước tiến trong quản lý không gian mạng, hướng tới xây dựng một môi trường mạng lành mạnh, bảo vệ quyền lợi của người dùng và đảm bảo an ninh quốc gia. Tuy nhiên, nghị định này đã bị xuyên tạc bởi các thế lực thù địch với luận điệu rằng đây là biện pháp "kiểm soát gắt gao" và "hạn chế tự do". Để làm sáng tỏ vấn đề, cần so sánh Nghị định 147 với các quy định an ninh mạng tại Hoa Kỳ, EU, và Trung Quốc, từ đó thấy rõ tính minh bạch, hợp lý của nghị định này và phản bác các luận điệu xuyên tạc.

1. So sánh Nghị định 147 với các quy định an ninh tại Hoa Kỳ

Tại Hoa Kỳ, Luật Patriot Act và CLOUD Act yêu cầu các nền tảng công nghệ cung cấp dữ liệu người dùng cho cơ quan chức năng khi có nghi vấn liên quan đến an ninh quốc gia. Tại Section 230 of the Communications Decency Act quy định các nền tảng mạng xã hội phải chịu trách nhiệm gỡ bỏ nội dung vi phạm khi có yêu cầu từ cơ quan chức năng. Hoa Kỳ yêu cầu các nền tảng áp dụng các biện pháp bảo mật dữ liệu nghiêm ngặt nhưng không loại trừ trách nhiệm của người dùng.

So với Nghị định 147, tương tự Hoa Kỳ, Nghị định 147 yêu cầu các nền tảng phải gỡ bỏ nội dung vi phạm trong thời gian quy định (24 giờ) và cung cấp thông tin người dùng khi cần thiết để điều tra hành vi vi phạm. Nghị định 147 cũng đặt trọng tâm vào việc bảo vệ người dùng, đồng thời nâng cao trách nhiệm của các nền tảng công nghệ trong việc ngăn chặn nội dung xấu độc.

2. So sánh Nghị định 147  với  Quy định an ninh mạng tại EU

Tại EU, GDPR (General Data Protection Regulation) yêu cầu nghiêm ngặt về bảo vệ dữ liệu cá nhân, đồng thời trao quyền cho người dùng kiểm soát dữ liệu của mình. Luật Digital Services Act (DSA) quy định các nền tảng mạng xã hội phải chịu trách nhiệm gỡ bỏ nội dung bất hợp pháp hoặc độc hại trong thời gian ngắn và minh bạch về thuật toán đề xuất nội dung. EU yêu cầu các nền tảng ngăn chặn tin giả và cung cấp thông tin minh bạch để bảo vệ người dùng.

So với Nghị định 147, Nghị định 147 có nhiều điểm tương đồng với GDPR và DSA, đặc biệt trong việc yêu cầu bảo mật dữ liệu cá nhân và xử lý nội dung vi phạm nhanh chóng. Điểm khác biệt là Nghị định 147 yêu cầu xác thực danh tính người dùng, điều này không chỉ ngăn chặn tài khoản ảo mà còn đảm bảo trách nhiệm của người dùng với nội dung họ đăng tải.

3. So sánh  Nghị định 147 với Quy định an ninh mạng tại Trung Quốc

Tại Trung Quốc, các quy định về an ninh mạng của Trung Quốc yêu cầu kiểm soát gắt gao thông tin, với nhiều hạn chế đối với quyền tiếp cận thông tin quốc tế. Chính phủ Trung Quốc thực hiện kiểm duyệt sâu rộng, kiểm soát chặt chẽ các nền tảng và yêu cầu lưu trữ dữ liệu trong nước.

So với Nghị định 147, không kiểm duyệt nội dung một cách tuyệt đối hay hạn chế quyền tiếp cận thông tin quốc tế. Thay vào đó, nó đặt ra các giới hạn hợp lý nhằm ngăn chặn nội dung vi phạm pháp luật và bảo vệ người dùng. Nghị định 147 tập trung vào trách nhiệm của các nền tảng công nghệ và người dùng, không xâm phạm quyền tiếp cận thông tin chính đáng như các quy định tại Trung Quốc.

Do vậy, việc một số tổ chức, cá nhân chống phá cố tình bóp méo rằng Nghị định 147 giống các quy định kiểm soát hà khắc tại Trung Quốc. Thực tế, Nghị định 147 không hạn chế quyền tiếp cận thông tin mà đảm bảo quyền này được thực hiện có trách nhiệm, không gây tổn hại đến cộng đồng hoặc vi phạm pháp luật. Quy định của Việt Nam tập trung xử lý các nội dung vi phạm pháp luật như tin giả, nội dung độc hại, lừa đảo trực tuyến – những vấn đề toàn cầu, không phải kiểm duyệt thông tin chính đáng.

Một số ý kiến cho rằng việc xác thực danh tính là “vi phạm quyền riêng tư” và “làm mất tự do trên mạng”. Thực tế, việc xác thực danh tính không yêu cầu công khai thông tin cá nhân mà chỉ đảm bảo người dùng chịu trách nhiệm với nội dung mình đăng tải. Quy định này phù hợp với thực tiễn quốc tế và là biện pháp cần thiết để ngăn chặn tài khoản ảo, giảm thiểu lừa đảo và nội dung độc hại.

Một số tổ chức, như RFA và HRW, cho rằng Nghị định 147 là “chiếc đinh đóng vào quan tài” của tự do ngôn luận tại Việt Nam. Thực tế, Nghị định 147 không hạn chế quyền tự do ngôn luận mà chỉ kiểm soát hành vi lợi dụng quyền này để gây hại, như phát tán tin giả, kích động hoặc xâm phạm quyền lợi của người khác. Tự do ngôn luận luôn đi kèm với trách nhiệm. Việc đặt ra giới hạn hợp lý là cần thiết để đảm bảo quyền lợi cho toàn xã hội.

Các tổ chức, cá nhân chống phá như RFA, HRW cố tình bóp méo bản chất của Nghị định 147 để bảo vệ “mảnh đất” hoạt động của tài khoản ảo, nội dung xấu độc và các hành vi vi phạm pháp luật trên không gian mạng. Việc xuyên tạc nghị định nhằm gây hoang mang dư luận, làm suy yếu hiệu lực pháp luật và khuyến khích những hành vi xâm phạm an ninh, trật tự xã hội.

Nghị định 147 là một quy định pháp lý tiến bộ, phù hợp với xu hướng quốc tế, nhằm bảo vệ người dùng mạng xã hội và đảm bảo an ninh mạng tại Việt Nam. Những luận điệu xuyên tạc rằng nghị định này "kiểm duyệt hà khắc" hay "vi phạm quyền tự do" là sai trái, nhằm phá hoại môi trường mạng an toàn, lành mạnh.

Ủng hộ Nghị định 147 là bảo vệ lợi ích chính đáng của người dân và xây dựng một không gian mạng phát triển bền vững, văn minh. Những hành vi bóp méo, xuyên tạc bản chất của nghị định cần bị lên án và phản bác mạnh mẽ.

Thực hư “Người dân sắp mất cả tiền lẫn tự do vì nghị định 147”?

 


Bài viết trên đài RFA mới đây giật tít rằng “Người dân sắp mất cả tiền lẫn tự do vì nghị định 147”, trong đó gọi nghị định này là “chiếc đinh đóng vào quan tài” đối với tự do ngôn luận, đã phản ánh một quan điểm sai lệch, đầy tính xuyên tạc. Luận điệu này không chỉ thiếu căn cứ mà còn mang tính chất kích động, gây hoang mang dư luận, nhằm phá hoại những nỗ lực của Chính phủ Việt Nam trong việc xây dựng một môi trường mạng lành mạnh, an toàn và trách nhiệm.



Thứ nhất, có phải “Nghị định 147 thắt chặt tự do ngôn luận tại Việt Nam”?

RFA cho rằng Nghị định 147 sẽ cản trở quyền tự do ngôn luận của người dân, biến mạng xã hội thành nơi bị kiểm soát chặt chẽ. Thực tế, tự do ngôn luận không phải là tự do vô hạn.  Quyền tự do ngôn luận được Hiến pháp Việt Nam và Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) bảo vệ, nhưng phải đi kèm trách nhiệm, không được xâm phạm quyền và lợi ích của người khác, hoặc gây tổn hại đến an ninh quốc gia, trật tự công cộng. Nghị định không hạn chế quyền bày tỏ ý kiến, mà đặt ra khuôn khổ pháp lý để ngăn chặn các hành vi lợi dụng quyền tự do để phát tán tin giả, nội dung độc hại, kích động hoặc bôi nhọ cá nhân, tổ chức.

Thứ hai, có phải “Xác thực danh tính người dùng là tấn công quyền riêng tư”?

Bài viết trên RFA và các tổ chức như HRW cho rằng việc yêu cầu xác thực danh tính người dùng mạng xã hội là hành vi xâm phạm quyền riêng tư cá nhân. Thực tế, xác thực danh tính không xâm phạm quyền riêng tư.  Việc xác thực nhằm xác nhận danh tính người dùng để tránh tình trạng "vô danh nên vô trách nhiệm". Điều này không yêu cầu công khai thông tin cá nhân của người dùng mà chỉ đảm bảo danh tính của họ được kiểm chứng và bảo mật. Quy định này giúp ngăn chặn tài khoản ảo, giảm thiểu các hành vi lừa đảo, quấy rối, phát tán tin giả và bảo vệ người dùng khỏi những rủi ro trực tuyến.

Thứ ba, có phải “Nghị định 147 giống như mô hình kiểm duyệt ở Trung Quốc”?

RFA và một số tổ chức cáo buộc rằng Nghị định 147 sẽ biến Việt Nam thành một quốc gia "kiểm soát" Internet tương tự như Trung Quốc. Thực tế ngược lại, nghị định 147 đảm bảo tính minh bạch và phù hợp với chuẩn mực quốc tế, không giống các biện pháp kiểm soát hà khắc ở một số quốc gia khác, Nghị định 147 tuân thủ các tiêu chuẩn của Công ước ICCPR, tập trung vào việc ngăn chặn hành vi sai trái, không hạn chế quyền tiếp cận thông tin chính đáng của người dân.Mục tiêu của nghị định hướng tới xây dựng môi trường mạng an toàn, minh bạch, bảo vệ quyền lợi người dân, không nhằm "kiểm soát" hoặc "bịt miệng" bất kỳ ai.

Trái ngược với luận điệu của Cao Nguyên đăng trên Đài Á Châu Tự Do (RFA) rằng“Nghị định 147 sắp có hiệu lực, sẽ như “chiếc đinh đóng vào quan tài”, đánh dấu thêm một bước thắt chặt đối với tự do ngôn luận tại Việt Nam”.  Nghị định 147 có vai trò quan trọng của trong bảo vệ người dùng mạng xã hội, cụ thể:

·         Ngăn chặn tin giả và nội dung độc hại. Tin giả và thông tin độc hại không chỉ gây hoang mang dư luận mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh quốc gia và trật tự xã hội. Nghị định 147 yêu cầu gỡ bỏ nội dung vi phạm trong vòng 24 giờ, giúp ngăn chặn sự lan truyền nhanh chóng của các thông tin sai lệch.

·         Bảo vệ người dùng khỏi tội phạm mạng. Quy định xác thực danh tính giúp ngăn chặn các tài khoản ảo, thường được sử dụng để thực hiện hành vi lừa đảo, quấy rối hoặc phát tán nội dung vi phạm. Người dùng được bảo vệ khỏi các hành vi quấy rối, vu khống hoặc bôi nhọ trên mạng xã hội.

·         Tạo môi trường mạng lành mạnh và trách nhiệm. Nghị định khuyến khích ý thức trách nhiệm của người dùng khi tham gia mạng xã hội, tạo không gian mạng văn minh, nơi quyền lợi của mọi người được tôn trọng. Điều này không chỉ bảo vệ cá nhân mà còn thúc đẩy sự phát triển kinh tế số, giáo dục trực tuyến và thương mại điện tử.

Các tổ chức phản động như RFA và HRW lợi dụng quyền tự do ngôn luận để kích động tâm lý bất mãn, làm suy giảm niềm tin của người dân vào các chính sách quản lý nhà nước. Việc chống đối Nghị định 147 thực chất nhằm duy trì môi trường cho các hành vi lừa đảo, phát tán tin giả và kích động. Dư luận bị dẫn dắt bởi thông tin sai lệch, dẫn đến tâm lý lo ngại không cần thiết. Các thế lực thù địch có cơ hội lợi dụng để kích động, phá hoại an ninh trật tự.

Nghị định 147 không chỉ là một bước tiến trong quản lý không gian mạng mà còn là công cụ bảo vệ quyền lợi người dân trước những rủi ro, nguy cơ trên mạng xã hội. Những luận điệu xuyên tạc của RFA và các tổ chức, cá nhân chống phá cần được nhận diện và phản bác mạnh mẽ.

Ủng hộ Nghị định 147 là bảo vệ môi trường mạng trong sạch, văn minh, nơi người dân có thể tự do thể hiện ý kiến trong khuôn khổ pháp luật và được bảo vệ khỏi các hành vi vi phạm. Mọi hành vi cản trở hoặc xuyên tạc nghị định này đều đi ngược lại lợi ích chung của cộng đồng và xã hội.

Friday, December 27, 2024

Sự khác biệt giữa quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và hành vi lợi dụng tôn giáo để vi phạm pháp luật qua vụ án Thạch Chanh Đa Ra

 

Hiến pháp 2013 của Việt Nsm quy định “Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo.”. Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo 2016 đã cụ thể hóa các quyền này, đồng thời đưa ra các quy định nhằm đảm bảo sinh hoạt tôn giáo lành mạnh, không gây tổn hại đến lợi ích chung. Thực tiễn tại Việt Nam luôn đảm bảo quyền tự do tôn giáo cho 43 tổ chức tôn giáo thuộc 16 tôn giáo khác nhau, với hơn 26,5 triệu tín đồ và hàng chục nghìn cơ sở thờ tự. Các hoạt động tín ngưỡng, tôn giáo được tổ chức tự do, lành mạnh trong khuôn khổ pháp luật. 

Tuy nhiên, pháp luật cũng quy định rõ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo không được lợi dụng để xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân và gây mất trật tự xã hội, kích động chia rẽ dân tộc, tôn giáo. Hành vi lợi dụng danh nghĩa tôn giáo để vi phạm pháp luật của Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn, thể hiện rõ ở 4 dấu hiệu pháp lý sau:

·                     Bắt giữ người trái pháp luật:
Thạch Chanh Đa Ra chỉ đạo bắt giữ và giam giữ trái phép các thành viên tổ công tác của chính quyền.

·                     Xuyên tạc, vu khống trên mạng xã hội:
Thường xuyên đăng tải thông tin sai sự thật, kích động mâu thuẫn và gây hiểu lầm về chính quyền.

·                     Chiếm đoạt quyền quản lý chùa:
Tự ý điều hành chùa Đại Thọ mà không tuân thủ quy định của Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN).

·                     Kích động, gây rối trật tự xã hội:
Lợi dụng danh nghĩa tôn giáo để chia rẽ nội bộ, gây mất đoàn kết trong cộng đồng tín đồ.

Hậu quả của hành vi lợi dụng tôn giáo của Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn đã gây tổn hại đến uy tín của tôn giáo, làm phức tạp thêm mâu thuẫn nội bộ; xâm phạm quyền lợi hợp pháp của tổ chức, cá nhân và trật tự an ninh xã hội và làm gia tăng sự hiểu lầm và kích động các lực lượng quốc tế chống lại chính quyền Việt Nam.

Như vậy, rõ ràng rằng, pháp luật đảm bảo công bằng, không phân biệt tôn giáo, Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn bị xử lý vì hành vi vi phạm pháp luật, không liên quan đến yếu tố tôn giáo.Việc xử lý số này nhằm bảo vệ quyền và lợi ích của các tổ chức tôn giáo hợp pháp, như Ban Quản lý chùa Đại Thọ và GHPGVN , đồng thời ngăn chặn các hành vi gây rối, chia rẽ trong cộng đồng tôn giáo, duy trì trật tự xã hội. Trước luận điệu xuyên tạc vụ án của các tổ chức hay cơ quan truyền thông như USCIRF, BPSOS, VOA, RFA cho ta thấy sự cần thiết và vai trò của hợp tác quốc tế và đấu tranh ngoại giao trong bảo vệ quyền tự do tôn giáo và đấu tranh ngoại giao trước sự can thiệp phiến diện. Chúng ta cần tăng cường chia sẻ kinh nghiệm quản lý tôn giáo giữa Việt Nam và các quốc gia để đảm bảo quyền tự do tôn giáo được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật. Tăng cường hợp tác với các tổ chức quốc tế có uy tín để phản bác các báo cáo sai lệch, như từ USCIRF, BPSOS, VOA, RFA, qua đó bác bỏ cáo buộc phiến diện từ các tổ chức quốc tế như USCIRF thường xuyên bóp méo bản chất các vụ án, biến hành vi vi phạm pháp luật thành vấn đề "đàn áp tôn giáo."

Vụ án Thạch Chanh Đa Ra là minh chứng rõ ràng cho sự khác biệt giữa quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo được pháp luật bảo vệ và hành vi lợi dụng tôn giáo để vi phạm pháp luật. Vai trò của pháp luật không chỉ là bảo vệ trật tự xã hội mà còn đảm bảo rằng các quyền tự do được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật. Tăng cường hợp tác quốc tế và minh bạch thông tin sẽ giúp Việt Nam thúc đẩy sự hiểu biết và ủng hộ từ cộng đồng quốc tế, đồng thời bảo vệ chính sách tôn giáo phù hợp với bối cảnh thực tiễn.

 

Nghị định 147: Đảm bảo quyền tự do ngôn luận trong khuôn khổ pháp luật

 


Quyền tự do ngôn luận là một trong những quyền cơ bản của con người, được bảo vệ trong các hệ thống pháp luật quốc gia và quốc tế. Tuy nhiên, quyền này không phải là quyền tuyệt đối mà phải được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật để không xâm phạm lợi ích quốc gia, quyền của người khác, hoặc gây bất ổn xã hội. Nghị định 147/2024/NĐ-CP của Chính phủ Việt Nam ra đời là minh chứng rõ nét cho việc bảo đảm quyền tự do ngôn luận, đồng thời đặt ra các giới hạn hợp lý để bảo vệ lợi ích chung.

Trước hết, Nghị định 147 hoàn toàn phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế và nội luật, khi đặt ra các giới hạn hợp lý để quản lý nội dung trên không gian mạng mà không vi phạm quyền tự do ngôn luận. Điều 19 Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị (ICCPR) khẳng định mọi người có quyền tự do biểu đạt, nhưng quyền này có thể bị hạn chế nếu cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức xã hội, và quyền của người khác. Điều 25 Hiến pháp Việt Nam (2013) khẳng định bảo đảm quyền tự do ngôn luận của công dân, nhưng phải tuân thủ quy định pháp luật, đảm bảo an ninh quốc gia, trật tự công cộng, và quyền lợi chính đáng của các cá nhân khác. Đồng thời, tự do ngôn luận không phải là tự do vô hạn. Quyền tự do ngôn luận phải đi đôi với trách nhiệm và không được gây hại đến lợi ích của cộng đồng. Trong môi trường mạng, các hành vi lợi dụng tự do ngôn luận để phát tán tin giả, bôi nhọ, kích động bạo lực, hoặc gây tổn hại đến quyền và danh dự của người khác là vi phạm pháp luật và cần bị xử lý nghiêm minh.

Trước hết, phải khẳng định ngay vai trò của Nghị định 147 trong đảm bảo tự do ngôn luận đúng mực

- Nó giúp  cân bằng giữa quyền tự do ngôn luận và trách nhiệm pháp lý. Nghị định 147 không hạn chế quyền tự do ngôn luận mà thiết lập một khuôn khổ pháp lý để đảm bảo người dân có thể bày tỏ quan điểm chính đáng mà không bị cản trở. Đồng thời ngăn chặn các hành vi lạm dụng tự do ngôn luận để phát tán thông tin độc hại, xuyên tạc, hoặc gây hại đến an ninh quốc gia.

- Nó giúp ngăn chặn tin giả và nội dung vi phạm: Nghị định yêu cầu các nền tảng mạng xã hội gỡ bỏ nội dung vi phạm trong vòng 24 giờ và xác thực danh tính người dùng. Điều này đảm bảo rằng các nội dung độc hại không được lan truyền rộng rãi, từ đó bảo vệ môi trường thông tin minh bạch. Đồng thời, tạo ra trách nhiệm cá nhân đối với những nội dung được đăng tải, giảm thiểu tình trạng "nặc danh" để kích động hoặc vu khống.

- Nó tạo điều kiện cho thông tin chính thống lan tỏa. Khi tin giả và nội dung xuyên tạc bị kiểm soát, các thông tin chính thống sẽ có cơ hội tiếp cận người dân một cách hiệu quả hơn. Điều này giúp nâng cao nhận thức cộng đồng, củng cố niềm tin của người dân vào chính sách và pháp luật.

- Đối với người dân và xã hội, Nghị định 147 vừa bảo vệ quyền lợi của người dân đồng thời vừa đảm bảo an ninh quốc gia và trật tự xã hội. Người dân được bảo vệ trước các hành vi vu khống, bôi nhọ, hoặc lừa đảo trên mạng xã hội. Tạo môi trường mạng an toàn, lành mạnh để mỗi cá nhân có thể bày tỏ ý kiến một cách tự do nhưng có trách nhiệm. Ngăn chặn các thế lực thù địch lợi dụng mạng xã hội để kích động, xuyên tạc, gây bất ổn. Tăng cường sự ổn định chính trị, tạo điều kiện phát triển kinh tế - xã hội bền vững.

Tuy nhiên, bất chấp vai trò, ý nghĩa, sự cần thiết triển khai Nghị định này, các trang tin thiếu thiện chí, chống phá Việt Nam đang ra sức xuyên tạc, chống phá Nghị định 147, họ tung ra các luận điệu sai trái như:

·                     "Nghị định 147 bóp nghẹt tự do ngôn luận": Một số trang tin chống phá như Quyenduocbiet cố tình bóp méo rằng nghị định này vi phạm nhân quyền, nhưng thực chất nghị định chỉ đặt ra giới hạn hợp lý để bảo vệ lợi ích chung.

·                     "Chính quyền kiểm duyệt và theo dõi người dân": Họ cố tình đánh đồng các biện pháp quản lý an ninh mạng với hành vi kiểm duyệt trái pháp luật, nhưng thực tế nghị định tuân thủ các nguyên tắc minh bạch và phù hợp với chuẩn mực quốc tế.

Mục đích thực sự của các luận điệu này nhằm kích động tâm lý hoang mang, gây chia rẽ giữa người dân và chính quyền và l ợi dụng chiêu bài "nhân quyền" để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, phục vụ các mưu đồ chính trị xấu xa.

Nghị định 147 là một bước tiến lớn trong quản lý không gian mạng tại Việt Nam, vừa bảo vệ quyền tự do ngôn luận, vừa đảm bảo an ninh, trật tự xã hội. Việc triển khai nghị định này không chỉ là trách nhiệm của Nhà nước mà còn cần sự ủng hộ, đồng hành của toàn thể người dân.

Những luận điệu xuyên tạc, chống phá nghị định cần bị lên án và phản bác mạnh mẽ, bởi chúng không nhằm bảo vệ tự do ngôn luận mà chỉ phục vụ lợi ích riêng của các thế lực thù địch, gây hại đến lợi ích chung của xã hội. Ủng hộ Nghị định 147 là bảo vệ môi trường mạng an toàn, lành mạnh, và trách nhiệm, đồng thời khẳng định tinh thần thượng tôn pháp luật trong xã hội Việt Nam hiện đại.

 

Thursday, December 26, 2024

Can thiệp nước ngoài vào vụ án Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn, thách thức trong bảo vệ tự do tôn giáo và chống lại luận điệu xuyên tạc!

 

Hành vi vi phạm pháp luật của Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn đã rất rõ ràng với minh chứng, vật chứng đầy đủ, bản thân các đối tượng đã thành khẩn nhận tội, xin khoan hồng. Chính người thân của bị cáo, người có uy tín đồng bào Khmer đánh giá cao phiên tòa và đồng ý với quá trình điều tra, xử lý, sự nhân văn của bản án. Thế nhưng lại tự cho mình cái quyền nói thay kẻ phạm tội, tấn công vào cơ quan tư pháp, phán xét nỗ lực bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của cộng đồng người Khmer, xuyên tạc, chia rẽ đoàn kết dân tộc Việt Nam như cách thức USCIRF, BPSOS, VOA, RFA đã và đang lợi dụng vụ án Thạch Chanh Đa Ra để đưa ra các cáo buộc phiến diện

Thạch Chanh Đa Ra và đồng bọn đã lợi dụng quyền tự do tín ngưỡng để thực hiện các hành vi như bắt giữ người trái pháp luật, xuyên tạc thông tin trên mạng xã hội, chiếm quyền quản lý chùa Đại Thọ mà không tuân thủ quy định của Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN). Các hành vi của Thạch Chanh Đa Ra không chỉ làm tổn hại đến uy tín của tôn giáo mà còn gây chia rẽ đoàn kết dân tộc và vi phạm nghiêm trọng pháp luật Việt Nam. Tuy nhiên, USCIRF, BPSOS, VOA, RFA và các tổ chức phản động lưu vong người Khmer Xuyên tạc bản chất vụ án, đánh tráo khái niệm khi biến các hành vi vi phạm pháp luật thành vấn đề tự do tín ngưỡng, phớt lờ thực tế rằng quyền tự do tín ngưỡng tại Việt Nam được bảo vệ bởi Hiến pháp và Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo 2016. Việc gây sức ép với Việt Nam về các vấn đề nội bộ vi phạm nguyên tắc không can thiệp vào công việc nội bộ của quốc gia khác. Các tổ chức này vô tình bảo kê cho những đối tượng lợi dụng tôn giáo để vi phạm pháp luật, gây bất ổn xã hội.

Pháp luật Việt Nam về tín ngưỡng, tôn giáo hoàn toàn thống nhất, phù hợp với các quy định quốc tế về quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và giới hạn quy định tại Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) và Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền (UDHR). Điều 18 ICCPR bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, bao gồm quyền thực hành, bày tỏ niềm tin. Tuy nhiên, ICCPR cũng quy định quyền này có thể bị giới hạn nếu cần thiết để bảo vệ trật tự công cộng, đạo đức xã hội và quyền và tự do của người khác. Tương tự
Điều 29 UDHR nêu rõ quyền tự do phải chịu giới hạn để đảm bảo quyền tự do của người khác và đáp ứng yêu cầu công bằng trong xã hội.. Không chỉ có Việt Nam, các quốc gia có quyền thiết lập luật pháp và chính sách để đảm bảo rằng quyền tự do tín ngưỡng không bị lợi dụng. Các quy định pháp luật tại Việt Nam tại Điều 24 hiến pháp 2023 bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và vkhông cho phép lợi dụng tín ngưỡng để vi phạm pháp luật, Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo 2016 xây dựng trên cơ sở các nguyên tắc quốc tế, với các quy định chi tiết nhằm đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng trong khuôn khổ pháp luật. Việt Nam tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, phù hợp với ICCPR và UDHR. Các giới hạn được đặt ra tương ứng với yêu cầu bảo vệ trật tự công cộng và quyền của người khác. Trong bối cảnh Việt Nam là quốc gia đa tôn giáo, các quy định được cụ thể hóa để tránh xung đột tôn giáo, bảo vệ đoàn kết dân tộc.

Từ vụ án này cho thấy khó khăn, thách thức trong việc đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo do chịu tác động từ các tổ chức và cá nhân cực đoan lợi dụng tôn giáo để kích động chia rẽ, chống phá chính quyền; sự can thiệp của các tổ chức nước ngoài làm phức tạp hóa vấn đề nội bộ, gây hiểu lầm trong cộng đồng quốc tế; mâu thuẫn giữa các nguyên tắc quốc tế và áp lực thực tế khi Việt Nam phải đối mặt với áp lực quốc tế không công bằng, nhất là từ các báo cáo phiến diện và quyền tự do tín ngưỡng thường bị lạm dụng để biện minh cho các hành vi vi phạm pháp luật.

Để tăng cường đối thoại quốc tế về chính sách tôn giáo, chúng ta cần đẩy mạnh cung cấp thông tin chính thức về chính sách và thực tiễn tự do tôn giáo tại Việt Nam; mời các tổ chức quốc tế tham gia khảo sát thực tế để đánh giá khách quan; tổ chức các diễn đàn quốc tế để chia sẻ kinh nghiệm quản lý tôn giáo; hợp tác với các tổ chức quốc tế có uy tín để phản bác các báo cáo sai lệch, đặc biệt xây dựng mạng lưới truyền thông quốc tế, phát triển các kênh truyền thông bằng nhiều ngôn ngữ để quảng bá hình ảnh thực tế về tự do tôn giáo tại Việt Nam.

Việc đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo trong bối cảnh quốc tế đòi hỏi sự cân bằng giữa việc thực hiện quyền tự do và duy trì trật tự xã hội. Việt Nam đã tuân thủ các nguyên tắc quốc tế, nhưng vẫn đối mặt với nhiều thách thức từ các tổ chức cực đoan và can thiệp phiến diện. Tăng cường đối thoại quốc tế và minh bạch thông tin là chìa khóa để thúc đẩy hiểu biết và bảo vệ uy tín của Việt Nam trên trường quốc tế.

 

Giải quyết tình trạng tin giả và nội dung độc hại nhờ Nghị định 147

 

Tin giả và nội dung độc hại trên không gian mạng đang là vấn đề nghiêm trọng không chỉ ở Việt Nam mà trên toàn thế giới. Với sự phát triển vượt bậc của công nghệ và mạng xã hội, các thông tin sai lệch, bịa đặt được lan truyền với tốc độ chóng mặt, gây hậu quả nghiêm trọng đến xã hội, an ninh quốc gia, và cuộc sống của người dân. Nghị định 147 ra đời đã đặt ra khuôn khổ pháp lý chặt chẽ để giải quyết tình trạng này, đồng thời tạo môi trường mạng lành mạnh và an toàn hơn.

 Tin giả và nội dung độc hại ngày càng trở thành nguy cơ đối với xã hội và an ninh quốc gia. Một số hậu quả nghiêm trọng của tin giả và nội dung độc hại đã gây ra những năm vừa qua, như:

·                     Tạo hoang mang dư luận: Các tin đồn sai sự thật có thể làm lung lay niềm tin của người dân vào các chính sách và cơ quan Nhà nước, gây ra sự bất ổn xã hội.

·                     Kích động xung đột và chia rẽ xã hội: Nội dung độc hại, đặc biệt là các thông tin kích động, bôi nhọ, phân biệt đối xử, có thể dẫn đến chia rẽ trong cộng đồng và xung đột xã hội.

·                     Gây thiệt hại về kinh tế: Tin giả về sản phẩm, dịch vụ hoặc thị trường tài chính có thể làm tổn hại đến doanh nghiệp và nền kinh tế.

·                     Phá hoại niềm tin vào khoa học và sức khỏe: Các tin giả liên quan đến dịch bệnh, y tế hoặc các nghiên cứu khoa học không chỉ gây nguy hiểm trực tiếp đến sức khỏe mà còn phá hoại lòng tin vào thông tin khoa học chính thống.

Việt Nam là quốc gia có tỷ lệ người dùng mạng xã hội cao, với hơn 70% dân số tham gia các nền tảng như Facebook, TikTok và YouTube. Sự bùng nổ của mạng xã hội khiến việc phát tán tin giả trở nên dễ dàng và khó kiểm soát hơn bao giờ hết. Các tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí đã lợi dụng điều này để thực hiện các chiến dịch phá hoại, bôi nhọ và xuyên tạc nhằm chống phá Nhà nước. Do đó, Nghị định 147 có vai trò quan trọng trong giải quyết tin giả và nội dung độc hại, cụ thể:

Thứ nhất, tạo cơ chế xử lý nhanh chóng và hiệu quả: Nghị định 147 quy định rằng các nội dung vi phạm phải được gỡ bỏ trong vòng 24 giờ sau khi có yêu cầu từ cơ quan chức năng. Điều này đảm bảo rằng tin giả và nội dung độc hại không có cơ hội lan truyền rộng rãi và gây hậu quả nghiêm trọng.

Thứ hai, quy định về trách nhiệm của nền tảng mạng xã hội: Các nền tảng mạng xã hội, bao gồm cả trong và ngoài nước, phải tuân thủ các yêu cầu của Nhà nước Việt Nam về kiểm duyệt nội dung, bảo vệ thông tin người dùng và hỗ trợ cơ quan chức năng khi cần. Điều này giúp tăng cường trách nhiệm của các nền tảng trong việc ngăn chặn và xử lý nội dung độc hại.

Thứ ba, xác thực danh tính người dùng: Yêu cầu xác thực danh tính đối với người dùng mạng xã hội giúp hạn chế tình trạng "ẩn danh" để phát tán tin giả hoặc nội dung độc hại. Người dùng sẽ có ý thức trách nhiệm hơn với nội dung mình đăng tải.

Thư tư, bảo vệ quyền lợi người dùng và cộng đồng: Nghị định không chỉ tập trung vào xử lý vi phạm mà còn bảo vệ quyền lợi chính đáng của người dùng mạng xã hội, đặc biệt là trước các hành vi lừa đảo, quấy rối, và bôi nhọ.

Thứ năm, phù hợp với xu thế quốc tế: Nhiều quốc gia như Đức, Singapore, và Australia đã ban hành các quy định tương tự nhằm kiểm soát nội dung độc hại và tin giả trên không gian mạng. Nghị định 147 của Việt Nam không chỉ phù hợp với thực tiễn trong nước mà còn theo kịp các tiêu chuẩn quốc tế.

Thứ sáu, vai trò cần thiết để bảo vệ xã hội và an ninh quốc gia: Trong bối cảnh các thế lực thù địch lợi dụng mạng xã hội để tấn công, chia rẽ, Nghị định 147 là công cụ pháp lý cần thiết để bảo vệ sự ổn định chính trị và an ninh quốc gia. Quy định này cũng giúp xây dựng lòng tin của người dân vào Nhà nước, đặc biệt khi các thông tin chính thống được đảm bảo ưu tiên và bảo vệ.

Thứ bảy, mang lại lợi ích to lớn cho các doanh nghiệp và cộng đồng: nó tạo môi trường kinh doanh minh bạch, ổn định trên không gian mạng, bảo vệ các nhà sáng tạo nội dung chính đáng khỏi bị bôi nhọ hoặc cạnh tranh không lành mạnh.

Tuy nhiên, một số tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí đã xuyên tạc rằng Nghị định 147 là “bịt miệng tự do ngôn luận” hoặc “xâm phạm quyền riêng tư cá nhân”. Tuy nhiên, đây là những luận điệu vô căn cứ, nhằm mục đích kích động dư luận và cản trở hiệu lực của nghị định. Thủ đoạn và âm mưu đen tối là lợi dụng quyền con người để chống phá và kích động bất mãn xã hội. Một số cá nhân, tổ chức cố tình bóp méo khái niệm tự do ngôn luận, phủ nhận tính hợp pháp của nghị định.Họ tuyên truyền rằng nghị định sẽ làm khó doanh nghiệp, hạn chế người sáng tạo nội dung, hoặc tăng kiểm duyệt để gây hoang mang…

Ai cũng cần phải hiểu rằng, quyền tự do ngôn luận không phải là quyền tuyệt đối và Nghị định 147 không nhằm hạn chế tự do. Nghị định 147 là bước tiến quan trọng trong quản lý an ninh mạng tại Việt Nam, đặc biệt trong việc giải quyết tình trạng tin giả và nội dung độc hại. Việc triển khai nghị định này không chỉ bảo vệ lợi ích quốc gia mà còn mang lại lợi ích thiết thực cho người dân và cộng đồng. Các luận điệu xuyên tạc, chống phá nghị định cần được phản bác và lên án mạnh mẽ. Đồng thời, mọi cá nhân và tổ chức cần ủng hộ, thực hiện đúng quy định để xây dựng một không gian mạng an toàn, minh bạch, và trách nhiệm.