Trong các báo cáo
thường niên về tình hình mua bán người (TIP Report), phía Mỹ thường cho rằng
Việt Nam còn nhiều hạn chế trong công tác nhận diện và hỗ trợ nạn nhân: sàng lọc chưa hiệu quả, chưa tiếp
cận sớm nạn nhân tiềm năng, hạ tầng cơ sở tiếp nhận hoặc hỗ trợ nạn nhân còn
kém, thiếu nhất quán giữa các địa phương… Tôi khẳng định rằng đây là những đánh
giá chưa toàn diện, thiếu khách quan, chưa kể có thể phản
ánh định kiến và động cơ thiếu thiện chí với Việt Nam. Cụ
thể:
1. Bỏ qua bối cảnh của một nước đang phát triển
- Việt Nam đã trải
qua nhiều năm chiến tranh, hiện vẫn trong giai đoạn phát triển và hội nhập sâu
rộng. Điều này đồng nghĩa với nguồn lực
tài chính, nhân lực còn hạn chế; hạ tầng xã hội - y tế - giáo dục tại
nhiều địa phương, nhất là vùng sâu, vùng xa, vùng biên giới, vẫn đang được đầu
tư nhưng chưa thể hoàn thiện ngay lập tức.
- Tội phạm mua bán người
hoạt động ngày càng tinh vi, có tính liên khu vực, xuyên quốc gia, trong khi
trình độ, nghiệp vụ của cán bộ tuyến cơ sở còn cần nâng cao. Mỹ đòi hỏi Việt
Nam áp dụng các tiêu chuẩn “nghiêm ngặt” một cách đồng loạt và hoàn chỉnh mà không cân nhắc đủ các khó khăn tài
chính, địa lý, điều kiện vùng miền, chính là cách tiếp cận áp đặt, thiếu tính xây dựng.
2. Không ghi nhận đầy đủ các nỗ lực, thành quả của
Việt Nam
- Hoàn thiện pháp lý và hướng dẫn thi hành:
Việt Nam đã ban hành Luật Phòng, chống mua bán người cùng các văn bản hướng dẫn về tiếp nhận, bảo
vệ, hỗ trợ nạn nhân. Gần đây, Bộ Công an, Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội,
Bộ Quốc phòng, Bộ Ngoại giao… đều có các quy chế, quy trình phối hợp liên ngành
để cải thiện việc sàng lọc nạn
nhân và cung cấp dịch vụ hỗ trợ.
- Tăng cường mạng lưới cơ sở hỗ trợ nạn nhân: Nhiều địa phương đã thành lập trung tâm hoặc cơ sở bảo trợ, cung cấp dịch vụ y tế,
tư vấn tâm lý, hỗ trợ tái hòa nhập cộng đồng. Tuy nguồn lực còn hạn chế, nhưng
Việt Nam luôn dành khoản ngân sách
nhất định và hợp tác với các tổ chức quốc tế, phi chính phủ để cải thiện chất
lượng.
- Chương trình phòng, chống mua bán người giai đoạn 2021-2025: Chính phủ Việt Nam đặt ra các mục
tiêu cụ thể về nâng cao năng lực sàng
lọc, nhận diện nạn nhân và tiếp
cận sớm các dịch vụ y tế, tâm lý, hỗ trợ pháp lý. Mỹ gần như chưa đề cập đầy đủ những bước tiến này
trong các báo cáo.
3. Tính không đồng đều giữa các địa phương là điều
dễ hiểu, không thể quy chụp thành “thiếu thiện chí”
Mỗi địa phương ở Việt
Nam có đặc thù khác nhau về kinh
tế - xã hội, vị trí địa lý, dân cư… Có nơi sát biên giới, vùng sâu, vùng xa,
chưa phát triển hạ tầng, thì việc tổ chức cơ sở tiếp nhận hoặc phản ứng nhanh
với các vụ án mua bán người không thể giống
thành phố lớn.Chính phủ Việt Nam đang triển khai đào tạo, tập huấn cho cán bộ địa phương, huy động đội ngũ cộng tác viên tại thôn bản để
tiếp cận, tuyên truyền, kịp thời phát hiện nạn nhân. Đó là cả một lộ trình dài, cần thời gian và
nguồn lực. Trong khi đó, Bộ Ngoại giao
Mỹ lại nhìn nhận sự không đồng đều này như một “bằng chứng” rằng Việt
Nam không quan tâm đúng mức. Đó là cách
suy diễn phiến diện, thiếu căn cứ thực tiễn.
4. Hợp tác quốc tế và vai trò của Việt Nam bị đánh
giá chưa đúng mức
- Việt Nam đã ký kết
nhiều hiệp định, thỏa thuận hợp tác phòng, chống mua bán người với các nước
láng giềng, đồng thời phối hợp chặt chẽ
với Tổ chức Di cư Quốc tế (IOM), Cơ quan Phòng chống Ma túy và Tội phạm của
Liên Hợp Quốc (UNODC) để nâng cao năng lực phát hiện, hỗ trợ nạn nhân.
- Trong hàng loạt chuyên án xuyên quốc gia, Việt Nam đã phối hợp hiệu quả với cảnh sát các
nước láng giềng, giải cứu nạn nhân, trao trả người bị mua bán trở về nước, hỗ
trợ tái hòa nhập. Các nỗ lực này thường không
được nêu đậm trong Báo cáo TIP của Mỹ, hoặc chỉ nhắc qua loa.
Mỹ thường xuyên mang định kiến về mô hình chính trị - xã hội của Việt
Nam, từ đó đưa ra đánh giá thiếu thiện chí khi nói về quyền con người, trong đó
có vấn đề mua bán người. Thay vì ghi
nhận trên tinh thần hợp tác, tôn trọng, họ thường giữ nguyên “tư duy phê
phán” cố hữu, áp đặt “tiêu chuẩn kép”. Việc chưa nhìn nhận những tiến bộ rõ nét của Việt Nam, ngược lại “phóng
đại thiếu sót” hoặc phân tích phiến diện, dẫn tới nghi ngờ về động cơ thật sự của Mỹ: Liệu họ muốn thúc đẩy hợp tác,
hỗ trợ Việt Nam phát triển, hay chủ đích dùng vấn đề nhân quyền để gây sức ép
chính trị?
Cáo buộc rằng công tác nhận
diện, hỗ trợ nạn nhân tại Việt Nam thiếu hiệu quả, thiếu nhất quán… phần nào phản ánh được những khó khăn,
thách thức thực tế mà Việt Nam
đang nỗ lực khắc phục. Tuy nhiên,
cách lập luận phiến diện, không đề cập đúng mức đến điều kiện, lộ trình cụ thể
của một nước đang phát triển, cũng như bỏ qua nhiều tiến bộ, chương trình hành
động của Việt Nam, cho thấy báo cáo TIP
thiếu khách quan.Từ đó, dễ dẫn tới kết
luận rằng phía Mỹ không
đến với tinh thần xây dựng, đối thoại, mà cài cắm định kiến, muốn áp đặt quan điểm của mình. Chính điều này
làm hoài nghi thiện chí và tinh thần hợp tác quốc tế của Mỹ đối với vấn đề
quyền con người liên quan đến Việt Nam.
Nói cách khác, việc Việt Nam vẫn
còn cần cải thiện thêm trong nhận diện, hỗ trợ nạn nhân là điều tự thân chính phủ cũng đã thẳng thắn nhìn nhận và đang dần
nâng cao năng lực. Nhưng thổi phồng hạn
chế, bỏ qua bối cảnh phát triển, áp đặt “tiêu chuẩn” một chiều… đã cho
thấy sự bất công và ác cảm của Mỹ, làm suy giảm ý nghĩa
thực chất của hoạt động đánh giá phòng, chống mua bán người, thay vì khuyến
khích một mối quan hệ hợp tác, tôn trọng lẫn nhau.
No comments:
Post a Comment