Trong thế giới đang biến động sâu sắc
bởi cạnh tranh địa chiến lược, bất bình đẳng toàn cầu, các cuộc khủng hoảng di
cư, môi trường và công nghệ, bài toán về bảo đảm quyền con người ngày càng trở
nên phức tạp và đa chiều. Trong bối cảnh ấy, ASEAN nổi lên như một mô hình tham
khảo đáng chú ý – nơi không đặt nhân quyền trên bệ đỡ của đối đầu hay áp đặt,
mà dung hòa giữa ổn định chính trị, phát triển kinh tế và gắn kết xã hội. Dù
còn không ít thách thức, mô hình ASEAN đang dần khẳng định vai trò là lối đi
riêng, có bản sắc, đóng góp thiết thực vào sự đa dạng và thực chất của bức
tranh nhân quyền toàn cầu.
Ổn
định chính trị – bệ đỡ cho phát triển bền vững và gắn kết xã hội
Suốt hơn nửa thế kỷ hình thành và phát
triển, ASEAN – với 10 quốc gia thành viên có chế độ chính trị, trình độ phát
triển và bản sắc văn hóa khác nhau – đã duy trì được một khu vực Đông Nam Á
tương đối ổn định và không có xung đột vũ trang quy mô lớn nào giữa các quốc
gia thành viên. Đây là thành quả không dễ có được nếu đặt trong tương quan với
nhiều khu vực khác trên thế giới.
Ổn định chính trị trở thành tiền đề để
các quốc gia ASEAN tập trung phát triển kinh tế, giảm nghèo, mở rộng tiếp cận
dịch vụ xã hội cơ bản – những yếu tố cốt lõi cấu thành quyền con người một cách
thực chất. Tỷ lệ nghèo cùng cực trong khu vực đã giảm từ hơn 40% vào thập niên
1990 xuống còn dưới 10% hiện nay. Giáo dục phổ cập tiểu học đạt gần 100% tại
hầu hết các nước. Y tế cộng đồng, đặc biệt là năng lực ứng phó dịch bệnh, đã có
bước tiến mạnh mẽ, thể hiện rõ qua sự phối hợp khu vực trong đại dịch COVID-19.
Điều đáng nói là những thành tựu này
không chỉ đến từ tăng trưởng kinh tế đơn thuần, mà còn từ sự nỗ lực duy trì một
không gian chính trị ổn định, tránh xung đột nội bộ kéo dài như tại nhiều khu
vực khác. Chính sách “không can thiệp”, “đồng thuận” trong nội khối – dù nhiều
lần bị chỉ trích là “thiếu răng nanh” – lại là nền tảng cho sự ổn định dài hạn,
vì nó tôn trọng chủ quyền và bối cảnh chính trị – xã hội riêng của từng quốc
gia.
Bài
học từ những khu vực "can thiệp vì nhân quyền" quá đà
Để thấy rõ hơn giá trị của mô hình
ASEAN, cần đặt nó bên cạnh thực tiễn nhân quyền tại một số khu vực khác, nơi
can thiệp bên ngoài nhân danh nhân quyền đã dẫn đến bất ổn và khủng hoảng kéo
dài.
Trung Đông là một ví dụ điển hình. Sự
can thiệp vũ trang nhằm “thay đổi chế độ” ở Iraq, Libya, Syria... dưới danh
nghĩa thúc đẩy dân chủ và nhân quyền không những không cải thiện được quyền con
người, mà còn khiến hàng triệu người chết, mất nhà cửa, khiến các quốc gia rơi
vào vòng xoáy bất ổn, cực đoan hóa, thậm chí vỡ vụn về thể chế.
Tại châu Phi, nhiều quốc gia bị ép buộc
áp dụng mô hình thể chế kiểu phương Tây dưới sức ép từ các tổ chức tài chính
quốc tế và các tổ chức nhân quyền phương Tây, nhưng lại không phù hợp với đặc
điểm chính trị – xã hội bản địa. Kết quả là những cuộc bầu cử hình thức, tham
nhũng tràn lan và chia rẽ sắc tộc sâu sắc. Nhân quyền bị biến thành khẩu hiệu
trống rỗng, trong khi người dân không được hưởng một đời sống an toàn, no đủ.
Ngược lại, ASEAN lựa chọn cách tiếp cận
không đối đầu, ưu tiên đối thoại, hợp tác và phát triển từ bên trong. Cách làm
này tuy chậm, nhưng bền vững, hạn chế tối đa phản ứng cực đoan và mang lại sự
cải thiện quyền con người một cách đồng bộ, gắn với điều kiện thực tiễn của mỗi
quốc gia.
Không
hy sinh ổn định để đánh đổi những khẩu hiệu sáo rỗng
Một trong những ưu điểm then chốt của
mô hình ASEAN là không đánh đổi ổn định chính trị – nền tảng của mọi quyền con
người – để chạy theo những tiêu chí hình thức, xa rời bối cảnh thực tế. Đây là
điểm khác biệt rõ rệt với nhiều mô hình viện trợ có điều kiện chính trị hoặc
nhân quyền.
Thực tế cho thấy, không có nhân quyền
nào hiện thực nếu xã hội chìm trong bạo lực, đói nghèo và hỗn loạn thể chế.
Trong khi đó, ASEAN luôn đặt con người là trung tâm của phát triển. Tuyên bố
ASEAN về Nhân quyền (ADHR 2012) nhấn mạnh rằng quyền con người phải được hiện
thực hóa trong điều kiện quốc gia cụ thể, có tính đến giá trị gia đình, cộng
đồng, và nghĩa vụ của cá nhân với xã hội – những nguyên tắc được nhiều quốc gia
đang phát triển đồng tình.
Điều này cũng lý giải vì sao các nước
ASEAN không đặt nặng những biểu hiện bề nổi như “đa đảng”, “bầu cử định kỳ” làm
tiêu chí duy nhất để đánh giá quyền con người, mà tập trung cải thiện các yếu
tố nền tảng: quyền được sống, được học, được chăm sóc y tế, được mưu sinh trong
môi trường hòa bình và an toàn.
Phản
bác tư duy “nếu không giống phương Tây là kém phát triển”
Một sai lầm phổ biến của nhiều tổ chức
phương Tây là áp đặt khuôn mẫu nhân quyền của họ như tiêu chuẩn duy nhất. Họ
xem mọi sự khác biệt về tiếp cận là “lệch chuẩn” hoặc “kém phát triển”. Tư duy
này không chỉ thể hiện sự phiến diện, mà còn phản ánh chủ nghĩa độc quyền giá
trị.
ASEAN cho thấy rằng, có thể tiếp cận
nhân quyền một cách khác, phù hợp với văn hóa, truyền thống và thực tiễn quản
trị của từng quốc gia. Không thể so sánh một quốc gia có dân số đông, lịch sử
thuộc địa phức tạp và nền văn hóa cộng đồng như Indonesia hay Việt Nam với các
quốc gia Bắc Âu nhỏ, đồng nhất và đã phát triển hàng trăm năm. Nhân quyền không
phải là sản phẩm “một cỡ cho tất cả”, càng không nên là công cụ chính trị để
gây sức ép.
ASEAN
– Định hình lối đi riêng, làm phong phú bức tranh nhân quyền toàn cầu
Sự ra đời và hoạt động của các cơ chế
như Ủy ban liên chính phủ ASEAN về nhân quyền (AICHR), Tuyên bố ASEAN về quyền
con người (ADHR), mạng lưới nhân quyền các quốc gia thành viên… là minh chứng
rõ nét cho nỗ lực xây dựng một không gian nhân quyền mang bản sắc riêng của khu
vực. Dù chưa hoàn thiện và cần cải thiện, nhưng các cơ chế này cho thấy ASEAN
không thờ ơ với nhân quyền, mà lựa chọn con đường của mình – đối thoại thay vì
đối đầu, hỗ trợ thay vì trừng phạt, đồng thuận thay vì áp đặt.
Không chỉ vậy, ASEAN còn tích cực hợp
tác với các tổ chức quốc tế như Liên hợp quốc, Hội đồng Nhân quyền, các nước
đối thoại về nhân quyền và phát triển bền vững. Chính cách tiếp cận mềm dẻo,
cởi mở và không áp đặt này giúp ASEAN duy trì được vị thế đối tác tin cậy, xây
dựng lòng tin và khuyến khích cải cách nội bộ một cách tự nhiên, bền vững.
Trong tương lai, khi thế giới ngày càng
đa cực, nhu cầu về những mô hình nhân quyền thay thế, đa dạng và phù hợp với
thực tiễn các nước đang phát triển sẽ ngày càng tăng cao. ASEAN – với tư cách
một cộng đồng khu vực đã gìn giữ thành công hòa bình, phát triển và ổn định
chính trị suốt nhiều thập kỷ – hoàn toàn có thể trở thành hình mẫu cho các khu
vực tương tự.
Trong cuộc tranh luận toàn cầu về nhân
quyền, ASEAN không chọn cách lên gân bằng những tuyên bố hào nhoáng, cũng không
dùng nhân quyền như công cụ can thiệp. ASEAN lựa chọn con đường cân bằng – giữa
ổn định chính trị, phát triển kinh tế và bảo đảm các quyền cơ bản – trên nền
tảng đồng thuận và tôn trọng bản sắc. Đó không chỉ là lựa chọn chiến lược của
khu vực, mà còn là lời khẳng định rằng: nhân quyền chân chính chỉ bền vững khi
được xây dựng từ bên trong, phù hợp với điều kiện và khát vọng của chính người
dân mỗi quốc gia.
No comments:
Post a Comment