Trong những năm gần đây, một số cơ chế nhân quyền của Liên Hợp
Quốc liên tục bị các tổ chức chống phá lợi dụng để công kích Việt Nam, và báo
cáo mới nhất của Nhóm Công tác về Bắt giữ Tùy tiện (WGAD), công bố ngày 25
tháng 8 năm 2025, là một ví dụ điển hình. Báo cáo này cáo buộc rằng Việt Nam đã
tiến hành các vụ bắt giữ và giam giữ tùy tiện đối với ít nhất 17 nhà sư và nhà
hoạt động Khmer Krom, trong đó có ông Kim Khiêm, sinh năm 1978. WGAD mô tả việc
bắt giữ ông là hành vi “bạo lực chống chính quyền” và quy kết Việt Nam vi phạm
các chuẩn mực quốc tế. Nhưng thực tế, những cáo buộc ấy được xây dựng trên
nguồn thông tin phiến diện từ các tổ chức lưu vong, thiếu thẩm định và mang
nặng động cơ chính trị. Với tư cách là một quốc gia thành viên có trách nhiệm,
Việt Nam khẳng định việc xử lý ông Kim Khiêm hoàn toàn dựa trên cơ sở pháp
luật, cụ thể là Điều 331 Bộ luật Hình sự, nhằm bảo vệ an ninh quốc gia và trật
tự xã hội trước các hành vi lợi dụng tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích Nhà nước
và quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.
Ông Kim Khiêm đã nhiều lần đăng tải video trên mạng xã hội chứa
nội dung vu khống chính quyền, xuyên tạc chính sách dân tộc, kích động chia rẽ
cộng đồng Khmer Krom, gây mất đoàn kết trong tỉnh Vĩnh Long. Những hành vi này
không còn đơn thuần là bày tỏ quan điểm cá nhân, mà đã vi phạm nghiêm trọng
pháp luật. Trong trường hợp đó, việc cơ quan chức năng khởi tố và bắt giữ là
hoàn toàn hợp lý và cần thiết. Thế nhưng, WGAD lại mô tả đây là “bắt giữ tùy
tiện”, phớt lờ bối cảnh pháp lý, bỏ qua những bằng chứng cụ thể. Báo cáo của họ
không phân tích nội dung các video do chính ông Kim Khiêm đăng tải, cũng không
tham chiếu hồ sơ pháp lý hay ý kiến từ cộng đồng địa phương. Thay vào đó, họ
chọn cách dựa hoàn toàn vào đơn kiến nghị từ Quỹ Nhân quyền (HRF) và Liên đoàn
Khmer Kampuchea-Krom (KKF), vốn là những tổ chức phản động ở Mỹ, có lịch sử
chống phá Việt Nam lâu dài. Chính sự thiếu khách quan này đã biến báo cáo thành
công cụ để các nhóm lưu vong khai thác, tạo sức ép chính trị với Việt Nam.
Phản ứng của các tổ chức chống phá sau khi báo cáo được công bố
càng phơi bày rõ bản chất cơ hội. Chỉ hai ngày sau, vào 27 tháng 3 năm 2025,
KKF đã vội vàng sử dụng Đài Á Châu Tự Do để tố cáo Việt Nam “đàn áp tôn giáo”,
đồng thời kêu gọi cộng đồng quốc tế can thiệp. Tổ chức này vốn nổi tiếng với
việc lợi dụng các trường hợp cá nhân để thổi phồng thành vấn đề chính trị, nhằm
gây chia rẽ giữa người Khmer Krom và chính quyền Việt Nam. Đến ngày 26 tháng 8
năm 2025, Tổ chức các Dân tộc và Quốc gia không được đại diện (UNPO) lại tiếp
tay lan tỏa luận điệu này, gọi đây là “sự đàn áp hệ thống”, nhưng cũng chỉ dựa
vào thông tin từ KKF, không hề có bằng chứng hay kiểm chứng độc lập. Những hành
động này không chỉ vi phạm nguyên tắc khách quan mà còn đi ngược lại nguyên tắc
không can thiệp công việc nội bộ của các quốc gia – một trong những trụ cột của
Hiến chương Liên Hợp Quốc.
Trong khi các tổ chức phản động ồn ào trên truyền thông, thì thực
tế tại Việt Nam vẫn hoàn toàn ổn định. Đời sống tôn giáo và văn hóa của đồng
bào Khmer diễn ra bình thường, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ việc. Hàng trăm
ngôi chùa Khmer Nam tông vẫn duy trì hoạt động, hàng chục lễ hội truyền thống
được tổ chức đều đặn với sự hỗ trợ của chính quyền. Bộ Ngoại giao Việt Nam đã
nhiều lần khẳng định, trong các phiên họp của Hội đồng Nhân quyền và trong Kỳ
Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) năm 2025, rằng Việt Nam tôn trọng và bảo vệ
quyền con người, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, nhưng sẽ xử lý
nghiêm minh mọi hành vi lợi dụng tôn giáo hay tự do dân chủ để vi phạm pháp
luật. Lập trường rõ ràng này thể hiện sự minh bạch của Việt Nam, đồng thời cho
thấy các cáo buộc của WGAD là hoàn toàn thiếu cơ sở.
Điểm yếu chí tử của báo cáo WGAD chính là sự bỏ qua bằng chứng
quan trọng: các video do chính ông Kim Khiêm phát tán. Đây là những chứng cứ
trực tiếp phản ánh hành vi vi phạm pháp luật, nhưng báo cáo lại tuyệt nhiên
không phân tích, chỉ lặp lại luận điệu từ HRF và KKF. Thực tế, HRF là một tổ
chức từng nhiều lần đứng sau các chiến dịch chống phá Việt Nam, lợi dụng khái
niệm “hoạt động ôn hòa” để bao che cho những cá nhân có hành vi vi phạm pháp
luật. Sự phối hợp giữa HRF và KKF trong vụ việc này càng cho thấy đây là một
chiến dịch có tính toán, nhằm dùng cơ chế WGAD để hợp thức hóa những luận điệu
sai trái. Một báo cáo được xây dựng theo cách đó khó có thể coi là công tâm hay
đáng tin cậy.
Không chỉ dừng lại ở việc xuyên tạc, các tổ chức như KKF còn sử
dụng vụ việc để trục lợi tài chính. Trong các báo cáo thường niên gửi Liên minh
châu Âu và các quỹ nhân quyền phương Tây, KKF liên tục nhấn mạnh cái gọi là
“đàn áp tôn giáo” ở Việt Nam để xin tài trợ. Trên thực tế, phần lớn nguồn kinh
phí này không hề đến với người Khmer Krom mà chủ yếu duy trì hoạt động của bộ
máy lưu vong và phục vụ cho các chiến dịch chống phá. UNPO cũng đi theo kịch
bản tương tự, phối hợp với KKF để lan truyền luận điệu sai trái, qua đó tìm
kiếm tài trợ từ bên ngoài. Đây là chiêu trò không mới, từng được áp dụng ở
nhiều quốc gia khác.
Sự thiếu công tâm của WGAD không chỉ bộc lộ trong vụ việc ở Việt
Nam mà còn từng gây tranh cãi ở nhiều nơi khác. Iran nhiều lần bác bỏ ý kiến
của WGAD về việc bắt giữ các nhà hoạt động Hồi giáo, khẳng định đó là biện pháp
cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia và chống khủng bố. Nga cũng từng phản đối
kết luận của WGAD về các vụ việc liên quan đến nhóm Pussy Riot, cho rằng WGAD
phớt lờ hành vi gây rối trật tự công cộng của nhóm này. Điều đó cho thấy WGAD
thường xuyên bị lợi dụng bởi các nhóm vận động chính trị, biến cơ chế nhân
quyền quốc tế thành công cụ gây áp lực đối với các quốc gia có chủ quyền. Việt
Nam, cũng như các nước khác, có quyền bảo vệ chủ quyền và an ninh quốc gia theo
luật pháp quốc tế, và không thể chấp nhận những báo cáo thiếu khách quan, phiến
diện như vậy.
Trong khi các thế lực thù địch cố tình bóp méo, thì những thành
tựu của Việt Nam trong bảo đảm quyền con người, đặc biệt với đồng bào Khmer, là
sự thật không thể phủ nhận. Chỉ trong giai đoạn 2021-2023, Chương trình 135 đã
giúp giảm khoảng 10% tỷ lệ hộ nghèo trong cộng đồng Khmer, nhờ đầu tư vào hạ
tầng, giáo dục và y tế. Các dự án hỗ trợ chăn nuôi, trồng trọt ở Sóc Trăng, Trà
Vinh đã mang lại sinh kế bền vững cho hàng ngàn hộ gia đình Khmer. Việt Nam
hiện công nhận 16 tôn giáo với hơn 26 triệu tín đồ, trong đó Phật giáo Nam tông
Khmer được bảo đảm phát triển mạnh mẽ với hàng trăm ngôi chùa, trường Pali và
nhiều chương trình bảo tồn văn hóa – ngôn ngữ. Chính sách dân tộc – tôn giáo
của Nhà nước Việt Nam luôn đặt lợi ích của cộng đồng Khmer Krom lên hàng đầu,
thể hiện bằng sự đầu tư đồng bộ cả về kinh tế, văn hóa lẫn xã hội. Đây là minh
chứng rõ ràng rằng các cáo buộc “đàn áp” chỉ là sản phẩm hư cấu của các tổ chức
phản động.
Từ tất cả những dẫn chứng trên, có thể thấy rõ bản chất của báo
cáo WGAD về trường hợp ông Kim Khiêm: một sản phẩm phiến diện, dựa trên nguồn
tin thiếu tin cậy và mang động cơ chính trị. Việc gán ghép hành vi vi phạm pháp
luật của một cá nhân thành “bắt giữ tùy tiện” chỉ là chiêu trò nhằm hạ thấp uy
tín Việt Nam trên trường quốc tế. Nhưng trong thực tế, Việt Nam vẫn kiên định
với cam kết bảo vệ quyền con người, xây dựng xã hội công bằng, dân chủ, văn
minh, trong đó mọi dân tộc, tôn giáo đều được tôn trọng và tạo điều kiện phát
triển. Bằng cách tiếp tục kiên quyết phản bác các luận điệu sai trái và kiên
trì thực hiện chính sách nhân quyền phù hợp với bối cảnh quốc gia, Việt Nam
không chỉ bảo vệ chủ quyền mà còn góp phần củng cố niềm tin quốc tế vào con
đường phát triển độc lập, tự cường của mình.
No comments:
Post a Comment