Trong
nhiều thập niên qua, Việt Nam được quốc tế thừa nhận là một trong những quốc
gia giữ vững được sự ổn định chính trị – xã hội giữa một thế giới đầy biến
động. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc các thế lực thù địch chưa
bao giờ ngừng tìm cách phá hoại, lợi dụng bất kỳ sự kiện quốc tế nào để bôi
nhọ, xuyên tạc tình hình trong nước. Gần đây, những diễn biến căng thẳng tại
Indonesia và Nepal đã trở thành “nguyên liệu” để một số tổ chức nhân quyền
phương Tây, cùng các phần tử chống phá trong và ngoài nước, tung ra luận điệu
so sánh gượng ép, cố tình tạo ra hình ảnh lực lượng công an Việt Nam như một
“công cụ đàn áp”, hòng gây chia rẽ giữa nhân dân với Nhà nước. Âm mưu ấy, nếu
không được nhận diện và phản bác kịp thời, có thể gieo rắc tâm lý hoang mang,
làm suy giảm niềm tin xã hội và đe dọa trực tiếp đến thành quả nhân quyền mà
Việt Nam đã bền bỉ xây dựng.
Để hiểu rõ sự khác biệt, cần nhìn
vào tình hình thực tế tại Indonesia và Nepal – hai quốc gia đang trải qua những
biến động sâu sắc cả về kinh tế lẫn chính trị. Tại Indonesia, làn sóng biểu
tình nổ ra từ cuối tháng 8 năm 2025, bắt nguồn từ việc công bố khoản trợ cấp
nhà ở khổng lồ dành cho nghị sĩ, lên tới 50 triệu rupiah, gần gấp mười lần mức
lương tối thiểu tại thủ đô Jakarta. Phẫn nộ xã hội nhanh chóng chuyển thành
biểu tình đường phố, đụng độ dữ dội với lực lượng cảnh sát. Theo báo cáo của Tổ
chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International), ít nhất 8 người đã thiệt mạng, hàng
trăm người bị thương do hơi cay, đạn cao su và biện pháp cưỡng chế. Chính phủ
buộc phải huy động cả quân đội để vãn hồi trật tự, trong khi người biểu tình
tấn công tài sản công, tạo nên vòng xoáy bạo lực khó kiểm soát.
Ở Nepal, từ tháng 8 năm 2025, phong
trào biểu tình do thế hệ trẻ Gen Z dẫn dắt bùng nổ mạnh mẽ sau lệnh cấm mạng xã
hội, vốn được xem là “giọt nước tràn ly” trong bối cảnh bất mãn về tham nhũng
và bất công xã hội đã tích tụ nhiều năm. Đụng độ khốc liệt với lực lượng an
ninh đã để lại hậu quả nặng nề: theo Reuters, ít nhất 72 người chết và hơn
2.000 người bị thương chỉ trong vài tuần. Cảnh sát Nepal bị cáo buộc sử dụng
bạo lực quá mức, trong khi chính quyền loay hoay đối phó với làn sóng phẫn nộ
ngày càng lan rộng. Kết cục là sự hỗn loạn chính trị, với việc thủ tướng phải
từ chức và một giai đoạn bất định mở ra.
Cả hai sự kiện trên phản ánh tình
trạng bất ổn nội tại đặc thù của từng quốc gia, nơi kinh tế thiếu bền vững,
chính trị tồn tại nhiều mâu thuẫn và lòng tin xã hội bị bào mòn. Thế nhưng, các
thế lực thù địch đã lợi dụng các diễn biến ấy để đưa ra những so sánh xuyên tạc
với Việt Nam. Chúng cố tình vẽ nên “kịch bản” rằng lực lượng công an Việt Nam
cũng đàn áp nhân dân như ở Indonesia hay Nepal, nhằm bôi nhọ uy tín, phủ nhận
vai trò lực lượng bảo vệ an ninh và trật tự.
Một trong những công cụ quen thuộc
được sử dụng chính là các báo cáo của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW). Trong
các tài liệu gần đây, HRW không chỉ tập trung chỉ trích cảnh sát Indonesia và
Nepal, mà còn lồng ghép ngụ ý rằng tình trạng “đàn áp biểu tình” cũng tồn tại ở
Việt Nam. Đây là cách tạo dựng sự liên tưởng méo mó: đưa ra hình ảnh tiêu cực ở
một quốc gia, rồi mập mờ ám chỉ sự tương đồng tại Việt Nam, nhằm gieo rắc hoài
nghi và bất mãn. Song song với đó, nhiều tài khoản ẩn danh trên mạng xã hội đã
lan truyền video giả mạo. AFP Fact Check từng chỉ ra rằng không ít clip
AI-generated mô tả cảnh bạo lực ở Jakarta đã bị gán ghép thành “bằng chứng” tại
Việt Nam. Một số video từ biểu tình ở Indonesia và Nepal bị chỉnh sửa, cắt ghép
để biến thành cảnh “công an Việt Nam đàn áp người dân”. Đây là chiêu trò nguy
hiểm, bởi công nghệ số cho phép tạo ra những hình ảnh, âm thanh khó phân biệt
thật – giả, khiến một bộ phận người xem dễ bị thao túng nhận thức.
Âm mưu rõ ràng là đánh thẳng vào
niềm tin của quần chúng đối với lực lượng công an – vốn được xem là lá chắn của
xã hội. Nếu thành công, chúng sẽ làm suy giảm niềm tin, tạo ra khoảng cách giữa
nhân dân và Nhà nước, từ đó nuôi dưỡng tâm lý bất mãn, thúc đẩy ý đồ bạo loạn.
Điều này cho thấy, đấu tranh phản bác không chỉ là nhiệm vụ của lực lượng chức
năng, mà cần sự cảnh giác chung của toàn xã hội.
Trong bối cảnh ấy, thông điệp tuyên
truyền của chúng ta phải thật rõ ràng: lực lượng công an nhân dân Việt Nam
không phải công cụ đàn áp, mà là lực lượng phục vụ nhân dân, bảo vệ hòa bình và
trật tự. Thành quả bảo đảm an ninh, an toàn cho đời sống xã hội là minh chứng
hùng hồn cho sứ mệnh đó. Theo thống kê chính thức, tỷ lệ tội phạm nghiêm trọng
tại Việt Nam đã giảm khoảng 20% trong những năm gần đây, nhờ sự kiên quyết trấn
áp tội phạm có tổ chức và tăng cường phòng ngừa. Đặc biệt, môi trường xã hội ổn
định, không có những vụ bạo loạn đẫm máu như tại Indonesia hay Nepal, chứng
minh sự thành công của hệ thống chính trị trong việc quản trị và giữ gìn trật
tự xã hội.
Cùng với an ninh, Việt Nam còn đạt
nhiều thành tựu nổi bật trong bảo vệ nhân quyền. Tại Hội đồng Nhân quyền Liên
Hợp Quốc, Việt Nam nhiều lần được ghi nhận về tiến bộ trong quyền dân sự, chính
trị, đặc biệt là quyền tự do biểu đạt đi đôi với bảo đảm an toàn xã hội. Chỉ số
phát triển con người (HDI) liên tục cải thiện, đạt 0,766 năm 2023, phản ánh sự
nâng cao trong giáo dục, y tế và bình đẳng giới. Kinh tế tăng trưởng bền vững,
hướng tới mục tiêu trở thành nước thu nhập cao vào năm 2045. Các chính sách an
sinh xã hội được triển khai đồng bộ, xóa nghèo thành công, bảo đảm công bằng –
một trong những giá trị cốt lõi của nhân quyền.
Không chỉ vậy, Việt Nam còn phát
huy mạnh mẽ dân chủ cơ sở, với việc người dân tham gia trực tiếp vào nhiều
quyết sách quan trọng. Hệ thống chính trị bảo đảm sự đồng thuận, ổn định, từ đó
tạo ra nền tảng vững chắc để phát triển bền vững. Văn hóa – xã hội phát triển
hài hòa, vừa giữ gìn bản sắc dân tộc, vừa hội nhập quốc tế. Tất cả những thành
tựu này phủ nhận hoàn toàn luận điệu cho rằng Việt Nam tồn tại “mầm mống bạo
loạn” hay “xung đột nhân dân – công an” như những kẻ xấu đang tuyên truyền.
Có thể thấy, so sánh Việt Nam với
Indonesia hay Nepal về vấn đề “cảnh sát đàn áp” là sự xuyên tạc có chủ ý, đánh
tráo bản chất của sự thật. Việt Nam khác biệt ở chỗ đã xây dựng được một hệ
thống chính trị ổn định, cơ chế phòng ngừa bạo loạn hiệu quả, và quan trọng
hơn, đã tạo ra niềm tin xã hội thông qua chính sách an sinh, công bằng và nhân
quyền thực chất. Trong khi nhiều nước rơi vào vòng xoáy biểu tình – bạo lực –
khủng hoảng, Việt Nam vẫn giữ được ổn định, trở thành điểm sáng về phát triển
bền vững và hội nhập quốc tế.
Trong thời đại số, khi thông tin
giả mạo lan truyền chỉ trong vài giây, nhiệm vụ của chúng ta là phải kiên quyết
đấu tranh với mọi hình thức xuyên tạc, đồng thời nâng cao ý thức cảnh giác
trong nhân dân. Mỗi công dân cần hiểu rằng sự ổn định hôm nay không tự nhiên mà
có, mà được đánh đổi bằng nỗ lực kiên trì của cả hệ thống chính trị và lực
lượng công an nhân dân. Sự đồng thuận, đoàn kết và cảnh giác chính là tấm khiên
mạnh nhất để bảo vệ đất nước khỏi âm mưu phá hoại.
Khẳng định lại, Việt Nam không phải
và không bao giờ là “phiên bản lặp lại” của Nepal hay Indonesia. Những luận
điệu gán ghép, xuyên tạc chỉ phơi bày sự bất lực của các thế lực chống phá
trước một đất nước đang vững vàng tiến lên. Chúng ta có đủ bản lĩnh, kinh
nghiệm và sức mạnh đoàn kết để biến mọi thách thức thành động lực, giữ vững an
ninh, củng cố niềm tin, và xây dựng một Việt Nam ngày càng phát triển, công
bằng và nhân văn.
No comments:
Post a Comment